Đệ Nhất Lang Vương

Mưa mùa hạ bắt đầu vào tháng tư, gió lớn nổi lên, mây đen cuồn cuộn bao phủ khắp cả bầu trời!

Từ sau cuộc điện thoại kia của Long Môn thì cả thủ đô đều trở nên vô cùng buồn bã.

Dưới sự thúc đẩy của một số nhân vật quan trọng, dường như việc tiêu diệt Long Môn đã trở nên vô cùng dễ dàng, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc ngày càng có nhiều sâu mọt ẩn nấp phía sau Long Môn và đóng quân ở thủ đô đang chạy trốn càng ngày càng xa.

Chỉ nửa tiếng đồng hồ sau, trong tất cả các tầng lớp có tiếng tăm ở thủ đô, thậm chí là gia tộc hào môn thượng lưu cũng liên tục nhận được rất nhiều tin tức mang tính bùng nổ.

Đồng thời, nguồn gốc của những tin tức này giống nhau một cách lạ thường.

Tổ chức Đệ Nhất!

Một tổ chức ẩn mình trong bóng tối, bảo vệ tổ quốc, thi hành những nhiệm vụ bẩn thỉu, vô nhân đạo, nhưng lại bảo vệ hàng vạn dân thường!

Một: Hứa Tình Phong, người nắm quyền của Long Môn cấu kết với Huyết Cương Bắc Băng, một trong ba vùng đất Tu La lớn trên thế giới, chứa chấp Nham Long, hung thủ sát hại ẩn sĩ danh hiệu Thiên Tử Hoàng Kiến Thành của tổ chức Đệ Nhất. Bắt đầu từ bây giờ, trên dưới khắp cả thủ đô đều phải truy lùng nghiêm ngặt, tuyệt đối không để hung thủ chạy thoát.

Hai: Đệ tử của Long Môn là Du Long và Thanh Long đã vi phạm điều cấm kỵ của giới võ đạo, tùy tiện ra tay với người thường, lập tức thi hành phế bỏ tu vi, bắt giam vào tù, chịu án tù chung thân, không được phóng thích!

Ba: Hàng ngàn đệ tử của Long Môn có lai lịch không rõ, mỗi người có một tội riêng, lập tức bắt giữ điều tra, nếu vô tội thì trả về quê hương còn có tội thì trừng phạt tại chỗ!

Ba đoạn tin tức vô cùng ngang ngược công bố trên toàn thủ đô, thậm chí là khắp nơi trên cả nước.

Có bằng chứng có lý lẽ, thẳng thừng tuyên bố với cả thế giới!

Người của tổ chức Đệ Nhất chúng tôi, tuy phải gánh chịu thế giới tối tăm nhất, đôi tay của chúng tôi dính đầy máu, tất cả mọi chuyện mà chúng tôi làm có lẽ không được sự công nhận của mọi người, nhưng…chúng tôi cũng là người có máu có thịt có tình nghĩa!

Đụng đến người của tổ chức Đệ Nhất chúng tôi, xa đến mấy cũng phải giết!

Chính nghĩa luôn tồn tại mãi mãi.

Đồng thời nó cũng sẽ không bao giờ đến muộn!

Ngay sau khi ba đoạn tin tức này được truyền ra thì lập tức trở thành chủ đề bàn tán của tất cả các tầng lớp thượng lưu ở thủ đô.

“Thật không ngờ, Long Môn đường đường là một trong bốn phái của giới võ đạo quốc gia lại là chi nhánh thứ ba do Huyết Cương Bắc Băng để lại ở Hoa Hạ, thật là mất mặt tổ tông, lẽ nào bọn chúng đã quên đi nguồn gốc rồi sao?”

“Ai biết được! Từ xưa đến nay chúng ta đều là lấy võ lập an, luận về võ đạo thì toàn cầu đều đến chỗ chúng ta bái sư học tập. Từ trước đến nay chỉ có Quốc Phái chúng ta nhận người, chứ chưa hề có người nào trong nước chúng ta lại chạy ra nước ngoài bái sư, còn cho bọn chúng khai tông lập phái, thật mất mặt!”

“Loại sâu mọt này, sớm nên bị diệt trừ sạch sẽ mới phải, mọi người không biết đấy thôi, có một đứa con trai của bạn học tôi vì do chọc phải con cháu của một vị đệ tử ở Long Môn, ngay tối hôm đó liền bị đánh gãy hai chân vứt trước cổng bệnh viện, nếu như không phải hôm đó đúng lúc viện trưởng của bệnh viện có mặt thì chắc là mất mạng rồi!”

“Vậy sao? Tôi cũng nghe được một chuyện hệt như vậy, nói là người của Long Môn ngồi máy bay đều không cần tự mình mua vé, công ty hàng không sẽ chủ động gửi vé máy bay đến mời bọn họ ngồi khoang hạng thương gia, đỉnh lắm! Lần trước có một nữ tiếp viên hàng không bị một người của Long Môn nhìn trúng, suốt ba ngày ba đêm bị người ta bắt cóc chơi đùa ở tầng hầm biệt thự đấy, kết cục là lúc được thả ra liền trở thành người thần kinh!”

“Đệt, nghe mấy người kể, Long Môn này thật sự là một nơi dành cho rắn rết sâu bọ sinh sống, đúng là một cái sào huyệt, lần này thì hay rồi, người của tổ chức Đệ Nhất đã ra tay, để xem Long Môn chạy trốn thế nào?”

“…”

Những cuộc thảo luận tương tự cứ liên tục nổi lên khắp mọi nơi.

Long Môn trước đây huy hoàng bao nhiêu!

Thì Long Môn bây giờ thảm…hại bấy nhiêu!

Không một ai ở thủ đô còn tâng bốc Long Môn, xem nó là một tồn tại vô địch như ngày trước nữa.

Long Môn?

Hừ!

Chẳng qua chỉ là tổ kiến mà thôi!

Đúng lúc này, sau một ngày náo loạn ầm ĩ ở trang viên nhà Hiên Viên, dưới sự hộ tống cẩn thận nghiêm ngặt, ông cụ Hiên Viên đã cùng với các nhân viên y tế của nhà Hiên Viên trở về khu rừng quen thuộc này.

Mắt nhìn những đàn chim bay lượn trên bầu trời, rừng xanh nối tiếp triền miên, tai nghe Hiên Viên Mục báo cáo tình hình, khuôn mặt đầy thăng trầm của ông ta lộ ra nụ cười khinh thường.

“Hứa Tình Phong ơi là Hứa Tình Phong, lên thiên đường ông không muốn lại cứ muốn xuống địa ngục, tôi đã nhắc nhở ông rồi, nhắc ông đừng có đụng vào người thanh niên đó, ông không chịu nghe!”

“Ngay cả nhà Hiên Viên còn không dám đụng đến người đó, vậy mà ông lại dám dựa vào thân phận bề ngoài để giết hại hắn, ông tưởng rằng hắn chỉ đơn giản như vậy sao?”

“Một vị thanh niên có đến ba thân phận, là người thừa kế đời thứ ba duy nhất của nhà họ Lý, còn là đệ tử chân truyền của bác sĩ giỏi nhất cả nước, thậm chí là đệ tử chân truyền cao nhất của Quốc Phái, đó là người mà ông có thể giết sao?”

“Đồ ngu!”

Câu cuối cùng chính là trọng điểm.

Ông cụ Hiên Viên vô cùng coi thường, khóe môi hơi nhếch lên, trong ánh mắt khinh miệt kia còn lộ ra vài tia hài lòng!

“Bố!”

“Hử?”

Hiên Viên Mục dừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Cũng may hôm đó nhà Hiên Viên chúng ta kịp thời cắt đứt quan hệ với Long Môn. Nếu không e là trong đợt sóng gió này, nhà Hiên Viên chúng ta cũng sẽ lại phải chịu tiếp một đợt đả kích nữa từ tổ chức Đệ Nhất”.

“Đúng vậy!”

Ông cụ Hiên Viên thở dài, gật đầu đồng ý với điểm này.

Nếu như cho ông ta thêm một cơ hội, hay là có một trăm, một ngàn, mười ngàn cái gan hùm thì ông ta cũng không dám ra tay với Vu Kiệt nữa.

“Có điều...như vậy còn chưa đủ!”, lúc này câu nói của ông cụ Hiên Viên bỗng khiến Hiên Viên Mục khó hiểu.

“Bố, ý của bố là...”

“Nếu nhà Hiên Viên chúng ta muốn an ổn tiếp tục phát triển ở thủ đô thì ngoài cái hôm con đến nhà họ Lý quỳ xuống đó, vẫn cần phải thể hiện rõ tâm ý của chúng ta!”

“Tâm ý? Tâm ý gì ạ?”, Hiên Viên Mục không hiểu.

“Đối với tâm ý của Vu Kiệt, chuyện tiêu diệt Long Môn này, nói cho cùng là vì nhà họ Lý muốn bảo vệ con cháu của mình, nếu như lần này chúng ta có thể thể hiện thiện chí của mình trong chuyện ầm ĩ kia, vậy thì sau này nhà họ Lý cũng sẽ không tìm lý do ra tay với chúng ta nữa”.

“Cho nên...”

Hiên Viên Mục đã lờ mờ hiểu ý của ông cụ Hiên Viên.

Mắt ông ta chùng xuống như hiểu ra điều gì đó: “Con hiểu rồi thưa bố!”

“Vậy thì làm đi! Phái tất cả các thế lực của nhà Hiên Viên tiêu diệt sạch sẽ người của Long Môn đi, trận phong ba lần này, những người tai to mặt lớn không thể thoát nổi, nhưng không có nghĩa là những con kiến bé nhỏ không thể chạy trốn. Trước đây nhà Hiên Viên chúng ta hợp tác cùng Long Môn, có được danh sách đệ tử nội bộ của chúng, con cầm danh sách đó toàn lực mà truy bắt, hơn nữa cần phải làm lớn chuyện này lên, để nhà họ Lý nhìn thấy!”

“Vâng”.





Trong trang viên nhà họ Lý, có tin tức của Mật Tư Điệp truyền đến, Huyết Cương Bắc Băng đã dẫn người chạy trốn đến vùng thôn quê ở bên ngoài thủ đô, hoàn toàn mất dấu, Vu Kiệt cùng Trịnh Long lái xe đuổi theo cũng đã biến mất vẫn chưa tìm thấy!

Ông cụ Lý đang ngồi trên ghế đá, sau khi nghe Lão Ưng báo cáo tin tức xong, sắc mặt bỗng sầm xuống.

“Tiểu Kiệt…”

“Bố, có cần lập tức thông báo cho người Quốc Phái không!”, Lý Nam sốt ruột hỏi.

“Quốc Phái?”, ông cụ Lý siết chặt nắm đấm: “Nếu như người của Quốc Phái có trách nhiệm với quốc gia thì cần gì chúng ta phải thông báo, nhưng...”

“Không thể yếu thế được!”

“Lão Ưng”.

“Vâng!”

“Nhắn với ông già Lưu Mặc Sinh kia, nếu như chuyện ở biên giới hôm nay lặp lại giống như năm năm trước, để người của Huyết Cương Bắc Băng chạy thoát, thì Lão Lý tôi đây không đồng ý!”

“Lập tức phong tỏa toàn bộ biên giới, phải bắt bằng được cái đám Huyết Cương Bắc Băng này!”

“Truy bắt, treo cổ!”

“Vâng!”

...

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui