Đệ Nhất Lang Vương

Sự xuất hiện đột ngột này không có bất cứ sự chuẩn bị gì.

Cảm giác lạnh thấu xương tủy thoáng chốc xông vào cơ thể Vu Quý.

Bỗng chốc gã thấy tê dại, hai chân run rẩy, vội chạy về trước.

Nhưng… Cổ gã bị Vu Kiệt nắm chặt như đang xách một con gà con.

“Chạy ư?”

“Xuỵt…”, ai nấy đều hít một hơi lạnh. Họ chăm chú nhìn trưởng thôn ngày thường tác oai tác quái không nói đạo lý, hống hách tứ phương… Giờ đây lại…

Vu Kiệt này biến hóa giỏi quá?

Trong lòng tất cả mọi người gần như có cùng một suy nghĩ, còn người sốc hơn cả chính là Vu Bưu, cháu của Vu Quý.

“Chú ơi!”, Vu Bưu rống lên, cổ đỏ ửng.

Tiếp đó, chỉ thấy hai mắt Vu Kiệt lạnh băng, hai chân Vu Quý dần nhấc bổng lên không trung, hơi thở trở nên gấp gáp.

Thần sắc gã khủng hoảng, hai chân không ngừng giãy dụa.

Gã bị nhấc bổng lên rồi.

Hành động quá đột ngột, còn cả ba chữ kia ‘Mày xứng không?’

Vu Bưu phẫn nộ quát lớn: “Vu Kiệt! Thằng khốn kiếp! Mày muốn chết thế sao? Mày dám động vào một sợi tóc của chú tao thì mày có tin, tao sẽ cho mày chết ở trong núi làm mồi cho sói không. Mày đừng có làm bừa!”

“Tiểu Kiệt…”, chú Hải ngây người ra. Ông ta không thể ngờ thân thủ của Vu Kiệt lại lợi hại như vậy.

Thậm chí, Vu Kiệt còn làm được việc mà ngày đêm ông ta muốn làm nhưng không dám làm và cũng không làm được.

Đây chính là đứa trẻ vẫn gây ấn tượng lúc nhỏ với ông ta. Đứa nhỏ mà không nói hai lời, đi về phía trước, cầm gạch xả giận giúp anh trai. Quả nhiên là không thay đổi chút nào.

“Tiểu Kiệt…”, không biết tại sao mà trong mắt chú Hải lúc này xuất hiện những giọt nước mắt. Ông ta cảm thấy vui mừng cho bố mẹ đã mất của hai đứa trẻ này.

Còn Vu Kiệt lúc này không hề coi lời nói của Vu Bưu ra gì.

Anh lạnh lùng hỏi lại: “Làm bừa á?”

“Mày nói tao làm bừa ư? Lẽ nào trong lòng mày không xấu hổ à?”

“Quỹ từ thiện quyên góp tiền cho thôn Vu Gia, định dùng số tiền hai mươi triệu tệ phát cho mỗi hộ gia đình năm mươi ngàn tệ, còn dùng để tu sửa đường đi và xây trường học. Chẳng phải là bị chúng mày nuốt hết rồi sao?”

“Mày nói tao làm bừa, đúng là không có liêm sỉ”.

“Mày…”, sắc mặt Vu Bưu căng thẳng, mặt đỏ ửng.

“Mày nói bậy, ngậm máu phun người”, Vu Bưu sốt sắng nói.

Những dân làng khác đều chau mày lại, trong lòng họ tất nhiên biết chuyện này, chỉ có điều sợ thế lực của trưởng thôn nên không dám nói.

Nhưng bây giờ, Vu Kiệt đã nói ra chuyện này thì ý nghĩa đã hoàn toàn khác.

Anh đã nói ra chân tướng sự việc mà tất cả mọi người đều không dám nói.

“Tao ngậm máu phun người ư?”, Vu Kiệt cười lạnh một tiếng, ánh mắt toát ra sát ý.

“Còn ngây người ra đó làm gì? Chân tay các người bị chặt hết rồi sao? Lên hết đi, muốn chết sao?”, thấy trưởng thôn bị người ta bóp cổ nên Vu Bưu hét lớn với đám cường tráng đang ngây người tại chỗ.

Nhưng lên kiểu gì đây, trưởng thôn đang trong tay Vu Kiệt. Nếu giờ lên thì chẳng phải là tìm cái chết sao?

“Chuyện… Chuyện này…”, đám cường tráng vừa muốn lên vừa không dám.

“Sao? Bị tao nói trúng chân tướng sự việc nên sợ rồi hả?”, thấy bản mặt đó của Vu Bưu nên Vu Kiệt thấy buồn cười.

Còn Vu Quý bị Vu Kiệt nhấc lên mà dây thần kinh như căng thẳng. Gã nheo mắt lại, cố trấn tĩnh rồi nói với giọng uy hiếp: “Vu Kiệt! Tao cảnh cáo mày, tốt nhất hãy thả tao xuống…”.

“Tao là trưởng thôn đấy. Nếu mày đã là người của thôn Vu Gia thì phải nghe lệnh của tao, đây là quy tắc của tổ tông”.

“Nếu mày dám không tuân theo quy tắc thì tao sẽ gạch tên của mày, của anh trai thậm chí là bố mẹ đã chết của mày ra khỏi danh sách của thôn. Mày có tin không?”

“Bốp!”, nhưng đáp lại gã chỉ là cái tát giòn tan của Vu Kiệt.

Cái tát này dường như khiến gã mất mặt trước mặt mọi người.

“Quy tắc ư?”

Quy tắc gì?

Lấy đạo làm căn bản, làm cách trị vì thiên hạ.

Vu Kiệt chau mày, chậm rãi nói: “Ông cảm thấy mình có tư cách làm trưởng thôn không?”

“Ông có tư cách nhắc đến hai chữ quy tắc không?”

“Vu Kiệt! Mày đừng hòng ăn nói ngông cuồng, ngoan cố không có lợi cho mày đâu. Ông chú Hải của mày chính là kết cục của mày….”.

“Bốp!”, gã chưa nói xong thì lại bị ăn một cái tát nữa.

Cùng cái tát đó, cùng lực đó nhưng sự sỉ nhục lại tăng gấp đôi.

“…”, Vu Quý.

“…”, tất cả mọi người.

“…”, Vu Bưu.

“Thằng khốn kiếp, mày muốn chết à…?”, Vu Bưu phẫn nộ, không thể nhịn được tiếp. Hắn ta giãy dụa định từ đất bò dậy. Nhưng hắn ta vừa nói xong câu này thì chỉ thấy ở cửa lớn, Vu Kiệt lắc lắc chân là đã đi tới trước mặt hắn ta.

Thoắt cái xuyên qua đám đông, cảnh tượng này một lần nữa khiến mọi người kinh hãi.

“Nếu mày đã không cần cái miệng thối này của mày, vậy thì không cần nữa”.

“Thằng khốn! Mày muốn làm gì…?”

“Bốp!”, lại là cái bạt tai.

Ba cái bạt tai, Vu Kiệt tăng lực. Không phải là sức mạnh đánh gãy xương trong phút chốc mà là lực toàn thân, lực này tương đương với lực đập vỡ đá.

Trước đó bị đánh gãy chân, giờ đây Vu Bưu cũng bị Vu Kiệt tát lật mặt xuống đất.

Khuôn mặt khốn kiếp của Vu Bưu lúc này cũng tiếp giáp trên đất.

Máu tươi từ trán chảy xuống khắp mặt.

Ngay lúc này, không khí im lặng chưa từng có.

Đám người ban nãy còn chỉ trích đám người Vu Kiệt, giờ đây không ai dám nói một câu.

Bởi thực lực của anh xứng đáng được tôn kính, còn thực lực của Vu Kiệt thể hiện ra để đánh cho đám người mở mồm ra là nói đến quy tắc và nhân nghĩa nhưng lại làm ngược lại.

“Mặt… Mặt của tôi”, dường như vết thương đang bị hàng ngàn con kiến cắn cộng với cảm giác đau đớn đang lan tỏa khắp mặt Vu Bưu.

Tất cả mọi người đều ngây người ra. Đám người do trưởng thôn dẫn đến thì càng sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích.

Vu Quý lúc này mặt tái nhợt, nằm trên đất như người chết nằm trong nhà xác. Gã sững người ra.

Ba cái tát như tát đi quyền uy vốn có của gã.

“Mày… Mày…”, Vu Quý run rẩy, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

“Ông hãy quỳ xuống xin lỗi đi”.

“Xin lỗi?”, Vu Quý không ngừng lắc đầu, nói: “Tao không xin lỗi, tao không sai… Tao không ăn chặn tiền… Không có…”.

“Thật sao?”

Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ đây mà!

Vu Kiệt buông lỏng cổ gã ra nhưng…. Vẫn chưa kết thúc.

“Em trai, em…”, Vu Sơn dường như ý thức được điều gì đó nên lùi về sau một bước. Tiếp đó thấy Vu Kiệt nhấc chân lên rồi đá về đầu gối của Vu Quý.

“Phụp”, Vu Quý quỳ sấp trên đất.

“Ông không quỳ thì tôi giúp ông!”

“Quỳ xuống!”, tiếng quát vang vọng của Vu Kiệt truyền đi một quãng xa.

Trưởng thôn quỳ thật rồi…

Vu Quý sợ hãi và kinh hoàng khom người quỳ trước mặt chú Hải, miệng tái nhợt.

Sau đó nhìn thấy Vu Kiệt lấy điện thoại ra, sau khi gọi cho một số rồi đặt bên tai.

“Tút, tút, tút…”, sau một hồi chuông, cuối cùng điện thoại cũng bắt máy.

“Cậu chủ! Mật Điệp Tư sẵn sàng đợi lệnh, xin cậu chủ cứ dặn dò!”

Vu Kiệt quét nhìn mọi người trong sân rồi nói: “Truyền lệnh của tôi, trong ba phút phải điều tra cho tôi”.

“Điều tra trưởng thôn Vu Quý của thôn Vu Gia đổ tiền cho tất cả tài khoản ngân hàng nào trong thời gian gần đây?”

“Điều tra cho tôi, khoản tiền hai mươi triệu tệ ban đầu quyên góp cho thôn đã đổ đi những đâu?”

“Kẻ phạm tội, bất luận có thân phận gì tôi đều muốn hắn thân bại danh liệt”.

Lửa giận trong lòng Vu Kiệt bắt đầu bùng cháy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui