Đệ Nhất Lang Vương

Trong tòa cao ốc tượng trưng cho quyền lực của Giang Thành, Trương Thế Đào mệt mỏi cả ngày, sau khi vào tòa nhà thì đi thẳng đến văn phòng của mình.

Cả ngày hôm nay, ông ta cảm thấy đôi chân này không phải của mình nữa mà là của máy móc.

“Cốc, cốc, cốc!”, đột nhiên cánh cửa mở ra.

“Vào đi!”, cửa vừa mở thì người trẻ tuổi mặc đồng phục đi vào, giơ tay chào, sau đó nói: “Báo cáo sếp Trương! Lý Giang Đào vừa vào tù đã hống hách ngông cuồng, ra tay đánh đồng phạm ở cùng phòng”.

Trương Thế Đào thở dài, có chút bất lực, nói: “Chết đến nơi rồi mà vẫn ngông cuồng… Đổi ông ta sang phòng đơn đi”.

Người thanh niên nhận lệnh rồi đi ra bên ngoài.

Trương Thế Đào vuốt trán, chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, sau đó mở máy tính ra cắm USB mà Vu Kiệt đưa cho mình.

Khi mở tệp ra, từng giao dịch chuyển khoản hối lộ, từng bức ảnh làm chứng cứ…

Trương Thế Đào lướt xem từng bức ảnh một, nội dung trong USB khiến ông ta chau mày, thần sắc bắt đầu căng thẳng.

Một tiếng sau, Trương Thế Đào mới xem hết nội dung của USB.

“Bụp!”, ông ta đứng dậy phẫn nộ đập bàn, miệng mắng chửi: “Tên Lý Giang Đào đúng là loại xấu xa”.

Sau đó, ông ta nhấc điện thoại bàn nói với giọng nghiêm nghị: “Gọi người đến thôn Vu Gia bắt nghi phạm”.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Thế Đào lại lấy mũ rồi đi ra bên ngoài, thậm chí từ lúc vào đến giờ ông ta vẫn chưa uống nổi ngụm nước.

Tại thôn Vu Gia…

Nhà của chú Hải…

Lúc tất cả mọi người đang tập trung ở sân bày tỏ sự cảm kích thì đột nhiên tiếng còi cảnh sát từ phía xa truyền về.

“U oa, u oa…”, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Đây là… Đây là người của cục đến sao?”

“Không phải đến bắt chúng ta đấy chứ?”

“Đừng đùa nữa! Làm sao có thể thế được”.

“….”, mọi người lại mỗi người một câu, không khí lại trở nên náo nhiệt.

Chỉ có Vu Quý đang nằm trên đất như bãi rác, lúc này trong lòng vô cùng kinh hãi.

“Không… Không phải chứ…”, Vu Quý lẩm bẩm.

Vu Bưu thoi thóp nằm bên cạnh gã nghe thấy chú mình lẩm bẩm thì trong lòng như có quả mìn sắp nổ tung.

Hắn ta há mồm thở hổn hển, thần sắc căng thẳng, hỏi: “Chú ơi! Họ… Thật sự đến để…”.

Câu nói tiếp theo Vu Bưu không muốn nói và càng không dám nói.

Bản thân hắn ta cũng không muốn tin, rõ ràng hôm qua hắn ta còn hống hách ngang tàn trong thôn, vậy mà giờ đây…

Năm phút sau khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát thì mười chiếc xe cảnh sát đi qua đường đất đến trước cửa nhà họ Vu.

“Cốc, cốc, cốc. Có ai không?”

Lúc này, Vu Hải liền ngẩng đầu lên.

Họ thật sự đến rồi!

“Mau! Mau mở cửa!”

Đội trưởng đứng cách cửa gần nhất đáp lại một tiếng rồi đi mở cửa.

“Xoẹt!”, cửa vừa mở ra thì hai mươi người trẻ tuổi mặc đồng phục đứng ở trước cửa, ánh đèn xanh đỏ phía sau vẫn lấp lánh chiếu rọi lên những người trẻ tuổi này, dường như hóa thân của chính nghĩa đã xuất hiện.

Trong lòng dân làng thôn Vu Gia đều giật mình.

Những người trẻ tuổi trong mắt dân làng là hóa thân của chính nghĩa, chỉ có điều trong mắt chú cháu Vu Quý lại là cán cân công lý mang theo còng sắt.

Sau khi cửa được mở ra thì Vu Bưu không kìm được mà nấp ra phía sau. Hắn ta không dám thừa nhận, không dám đối diện với hiện thực này.

Không ngờ những suy nghĩ của mình lại là thật!

Không! Vu Bưu không thể chấp nhận là tất cả đều không còn nữa.

Chú cháu hắn ta vất vả phấn đấu bao nhiêu năm gia nghiệp, lẽ nào thành bọt biển sao?

Nhưng không ngờ, hắn ta có tránh kiểu gì thì người thanh niên mặc đồng phục vẫn đè hắn ta trên đất, còng sắt lên hai tay hắn ta.

Nếu so sánh thì phản ứng của Vu Quý mới khiến Vu Bưu bất ngờ.

Chỉ thấy gã sắc mặt không đổi, ngồi sụp bên tường mà hai mắt vô hồn, giống như xác chết, để mặc người thanh niên kia lay chuyển kiểu gì.

Nhưng Vu Bưu đâu biết rằng, Vu Quý đã không còn sức phản kháng nữa. Nếu người của cục đã sai người đến tận đây bắt người, chứng tỏ trong tay họ có chứng cứ.

Nói không chừng, ngay cả hội trưởng hội thương nghiệp cũng đã sa lưới rồi, huống chi là hai chú cháu nhà hắn ta.

Hai kẻ này có đáng thương không?

Không!

Đây là thiện có thiện báo, ác có ác báo thôi!

Chú cháu Vu Quý đã bị nghiệp quật sấp mặt!

Ngày thường hai chú cháu làm những việc xấu xa, không để lại cho người khác con đường sống. Hôm nay có kết cục như này cũng là nhân quả báo ứng.

Tiếp đó là một người đàn ông trung niên ánh mắt lạnh lùng đi vào.

“Sếp Trương!”, người thanh niên ở bên cạnh thấp giọng nói.

“Phạm nhân đã bị bắt! Xin cho chỉ thị!”

Chỉ thấy Trương Thế Đào khoát tay, thần sắc nghiêm nghị nói: “Ừm! Cậu và một số người đưa chúng đi trước đi. Tôi còn có chút chuyện với dân làng của thôn Vu Gia”.

“Rõ!”, sau khi nhận lệnh, người thanh niên khoát tay dẫn người đi.

Sau khi họ rời đi, trong sân lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn Trương Thế Đào.

“Thưa bà con, chuyện này anh Vu đã dặn dò và tôi cũng đã điều tra rõ ràng rồi”.

“Hội trưởng của hội thương nghiệp Vạn Hải cấu kết với chú cháu Vu Quý làm những việc sai trái, hai kẻ đó lại luôn ức hiếp người dân…”.

“Lần này đúng là gây bất tiện cho mọi người, tôi xin lỗi bà con”, nói xong, Trương Thế Đào khom người trước dân làng.

Lời nói vừa dứt, dân làng lại một lần huyên áo.

Vu Kiệt đúng là đứa trẻ ngoan!

Nhà họ Vu có người tài rồi!

“Khụ khụ!”, chú Hải phá vỡ bầu không khí đó, còn Vu Sơn đẩy ông ta đến trước mặt Trương Thế Đào và bảo ông ta đỡ Trương Thế Đào dậy.

“Chúng tôi không sợ chính nghĩa đến muộn mà chỉ sợ thiếu chính nghĩa”.

“Đúng vậy! Nói hay lắm!”

“Nói hay lắm!”

“Chúng tôi không sợ chính nghĩa đến muộn mà chỉ sợ thiếu chính nghĩa”.

“…”, dân làng ở phía sau cũng phụ họa vào, giọt nước mắt đã xuất hiện trong khóe mắt…

Sau khi xe cảnh sát của Trương Thế Đào rời đi, đám người chú Hải đứng ở cửa nhìn theo.

Lúc này, chú Hải không khỏi xúc động.

Nhà họ Vu có được nhân vật như Vu Kiệt đúng là mấy đời thôn Vu Gia tích đức mới có được.

Chú Hải cười nhìn về phía xa xăm, trong đầu nhớ lại lúc mình còn trẻ dẫn theo hai đứa trẻ này. Vào tiết trời nóng nực, ba người vui cười bên sông, nhìn cá nhảy tung tăng trên mặt nước. Sau đó, bọt nước bắn tung tóe lên mặt của ba người.



Mấy tiếng sau, thông tin truyền đến trang viên ở sâu trong thủ đô. Một người thanh niên tuấn tú đứng ở trên bục lớn nhìn ra dãy núi phía xa.

“Bộp!”, người thanh niên ném cốc trong tay xuống đất, mảnh cốc vỡ bắn ra tứ tung.

Vẻ phẫn nộ trên mặt, lửa giận trong mắt như ngọn lửa cháy rực, hai mắt như phát sáng.

“Tên Lý Giang Đào đáng chết! Không ngờ người mà ông đây một tay vất vả bồi dưỡng giờ lại…”.

“Dám nuốt trọn hai mươi triệu tệ, đúng là ăn gan hùm rồi”, người thanh niên nhìn quản gia trước mặt đang run rẩy mà quát lớn: “Trong vòng nửa tiếng, tôi muốn biết ngọn nguồn chuyện này, từ đầu đến cuối luôn”.

Quản gia vội đáp lại một tiếng rồi khom người đi ra ngoài.

Người thanh niên lại quay người lại nhìn dãy núi phía xa. Nghĩ lại không lâu trước đó, người anh em tốt là Mạnh Long của mình bị diệt môn mà hắn ta nắm tay thành tiếng ken két.

Nhà họ Đổng…

Lại là nhà họ Đổng…

Lần này, tôi sẽ không tha cho các người đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui