Đệ Nhất Lang Vương

Vừa dứt lời, những người đi theo Trương Thế Đào lập tức xông lên, vẻ mặt nghiêm túc, hành động nhanh nhẹn, còng tay tất cả mọi người của tổ tác chiến kinh tế với tốc độ cực nhanh!

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người lúc nãy còn đang tràn đầy khí thế uy hiếp, giờ phút này không kịp phản ứng, trong lòng đột nhiên rất căng thẳng!

“Trương Thế Đào…ông…ông điên rồi sao? Rốt cuộc ông muốn làm gì?”

“Làm gì?”, Trương Thế Đào lạnh lùng hừ một tiếng: “Những lời đó mày giữ lại, từ từ mà suy nghĩ đi!”

“Bắt đi hết cho tôi!”

“Ông…”

Thành viên trong tổ tác chiến kinh tế muốn mở miệng nói, thế nhưng…

Căn bản không có cơ hội nữa rồi!

Một nhân viên trong tổng cục tham mưu tiến lên trước, tát một cái thật mạnh vào mặt của hắn ta.

“Câm mồm, đi nhanh lên cho tôi!”

Quát mắng tàn nhẫn.

Hành động mạnh mẽ kiên quyết!

Hắn ta ngây người!

Tất cả thành viên trong tổ tác chiến kinh tế cũng đều ngây người!

Cái tát này…

Quyết định vừa kiên quyết vừa điên cuồng của Trương Thế Đào.

Dọa bọn họ ngây người!

Chẳng mấy chốc, tất cả đều bị đưa vào phòng thẩm vấn giám sát chặt chẽ.

Ngay sau đó…

Trương Thế Đào trịnh trọng bước đến bên cạnh Trịnh Long, sau đó ngồi xổm xuống.

Ông ta nhìn sắc mặt Trịnh Long đã tái nhợt, người dính đầy máu đang nằm trong lòng Vu Sơn, cau mày.

Chết tiệt!

Đám người của tổ tác chiến kinh tế khốn nạn, vậy mà lại có thể đánh người ta ra nông nỗi này.

“Anh Trịnh phải không? Bị thương nặng quá”.

“Phải một lúc nữa xe cứu thương mới đến nơi, anh Vu cùng tôi đưa anh ấy đến phòng y tế trước đi”.

Dứt lời, ông ta liền đứng dậy.

“Bộp!”

Không ngờ, có một bàn tay đột nhiên nắm lấy cánh tay ông ta.

Trương Thế Đào cúi đầu nhìn xuống, là Trịnh Long!

Chỉ thấy Trịnh Long vô cùng yếu ớt, môi mấp máy, chậm rãi nói.

“Đội trưởng Trương…”

“Tôi không đi bệnh viện! Tôi không sao…”

“Anh Kiệt…anh Kiệt bị vu khống, tuyệt đối không thể để người của tổ tác chiến kinh tế đưa hai người Vu Quý đi…”

“Những kẻ đó muốn giết người diệt khẩu, vu khống anh Kiệt câu kết với nhà họ Đổng…”

“Anh Kiệt, anh ấy…anh ấy không phải người như vậy, anh ấy sẽ không làm những chuyện như vậy!”

“Anh Trịnh!”

Trương Thế Đào nghiêm túc lên tiếng, ngắt lời Trịnh Long.

Sau đó ông ta dõng dạc nói:

“Anh Trịnh, anh yên tâm, chuyện này tôi đã biết cả rồi!”

“Những kẻ phạm phải tội ác tày trời, vậy mà lại được rửa sạch tội danh, công khai thả người, tổ tác chiến kinh tế làm việc thật sự là làm trò cười cho thiên hạ!”

“Anh Trịnh! Thân là đội trưởng của tổng cục tham mưu Giang Thành, tôi xin thề!”

“Chỉ cần tôi còn ở Giang Thành ngày nào thì không ai có thể đưa hai chú cháu Vu Quý đi đâu cả!”

“Người có tội, bất kể là ai, nhất định phải bị trừng trị nghiêm khắc!”

Nghe vậy, lông mày của Trịnh Long mới dần dần giãn ra, gật đầu, sau đó sốt ruột hỏi Trương Thế Đào.

“Khụ khụ!”

“Đội trưởng Trương…”

“Anh Kiệt…bây giờ không có tin tức gì, tôi lo…”

Chỉ thấy Trương Thế Đào từ từ đứng dậy, đi đến trước cửa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ngoài cửa.

Lúc này bên ngoài trời đã không còn gió lớn nữa. Chỉ còn ánh trăng dịu nhẹ soi sáng khắp cả vùng trời.

Chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách của thành phố Giang Thành, rơi trên vai Trương Thế Đào, lóe lên những tia sáng bạc.

Trương Thế Đào thở dài một hơi, chắp tay đứng thẳng, khí thế chính trực nói:

“Trên thế giới này, có vô số thành phần u nhọt trong xã hội”.

“Bọn chúng ẩn mình dưới nhiều thân phận khác nhau, giống như thú đội lốt người mà diễu võ dương oai ở mọi ngóc ngách trong xã hội này”.

“Những thành phần u nhọt của xã hội này không có việc ác gì là không làm, chèn ép lừa dối người khác, thân là đội trưởng của tổng cục”.

“Kể từ khi nhậm chức đến nay, tôi luôn cố gắng nỗ lực tiêu diệt hết những khối u này, nhưng mà đa số mọi việc đều không như ý nguyện!”

“Nhưng mà! Anh Trịnh!”

Trương Thế Đào đột nhiên quay đầu lại, lời lẽ đanh thép, nói:

“Thế giới này luôn rất công bằng!”

“Gieo nhân nào thì gặt quả ấy, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ!”

“Ông trời sẽ không bỏ mặc bất cứ một người tốt nào!”

“Cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào!”

“Anh Trịnh, anh Vu!”

“Chúng ta nhất định phải tin rằng, Vu Kiệt…nhất định sẽ không có chuyện gì!”

“Bởi vì trên thế giới này, tà không thắng được chính!”



Cùng lúc này ở Thiên Thành!

Trong một khu biệt thự giàu có ở một nơi xa xôi nào đó, trên chiếc giường lớn trong căn phòng ở tầng ba của một ngôi biệt thự, một cô gái trẻ đang nằm ngủ say sưa yên lặng.

Ngoài cửa phòng.

“Đội trưởng Trương…với tính cách của cô Lâm, sau khi cô ấy tỉnh lại có…”

Một người phụ nữ vẻ mặt lo lắng, thấp giọng hỏi một người đàn ông ông đứng chắp tay bên cạnh, không hề giận dữ kiêu ngạo nói.

“Hừ! Nó còn muốn như thế nào, lẽ nào còn định tạo phản sao! Suốt ngày chỉ biết khiến người trong nhà lo lắng, lần này nhất định phải rèn giũa tính cách này của nó!”

“Trên đời này không có người nào mà Trương Lập Hải tôi không bắt được! Cửa sổ tôi đã khóa chặt hết cả rồi! Cô ở ngoài này canh giữ nó cho tôi!”

“Nếu như dám chạy?”

“Hừ! Xem tôi có đánh gãy chân của nó hay không!”

Mặt Trương Lập Hải u ám đứng ngoài cửa, sau khi dặn dò xong khoát tay bỏ đi!

Nhưng mà ông ta không hề biết rằng, ngay lúc này!

Lâm Doãn Nam ở trong phòng đã dần dần tỉnh lại.

Trong căn phòng mờ mịt, không có ánh sáng nào khác ngoại trừ ánh trăng cùng ánh sao bên ngoài chiếu qua ô cửa kính trong suốt.

Cửa chính và cửa sổ đều được đóng kín khiến cả căn phòng im ắng đến đáng sợ, yên tĩnh giống như mặt nước không chút gợn sóng.

Lâm Doãn Nam ậm ừ, mơ hồ mở mắt ra, dần dần tỉnh lại.

Cô ta vặn vẹo thân thể đau nhức, trong mơ hồ chỉ có thể nhớ được bản thân đã mơ thấy rất nhiều cảnh tưởng.

Trong mơ, có một người xuất hiện trước mắt cô ta, người đó đưa tay ra bảo cô ta nắm lấy.

Nhưng mà bất kể trong mơ cô ta có cố gắng chạy theo đến mức nào, cũng không thể đuổi kịp được người đó nửa bước…

“Đừng!”

Đột nhiên!

Cô ta hét lên một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy.

Nhưng đáng tiếc, trong căn phòng yên tĩnh này không có bất kỳ người nào đáp lại cô ta.

Mồ hôi trên trán liên tục túa ra, chảy dài ướt hết cả lưng.

Lâm Doãn Nam ngồi trên giường, cô ta ngẩn người nhìn mọi thứ vô cũng yên tĩnh xung quanh mình.

Đây là đâu…

Căn phòng này…

Cô ta nhìn xung quanh một lượt, nhìn những bức ảnh của chính mình từ nhỏ đến lớn được treo ở trên tường.

Lẽ nào…

Mình đang ở nhà sao…

Cô ta cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô ta cố gắng nhớ lại tất cả mọi thứ.

Trong tích tắc, những cảnh tượng trước khi ngất đi lướt qua trong tâm trí như những bức tranh liên hoàn.

Tổ tác chiến kinh tế…

Nhà họ Đổng…

Hội thương nghiệp Vạn Hải…

Câu kết tham nhũng hai mươi triệu…

Đột nhiên!

Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên!

Nhớ lại những người quan trọng nhất, Vu Kiệt!

Nhớ lại hết rồi!

Tất cả đều nhớ lại hết rồi!

Là ngày hôm đó cô ta đang muốn giúp đỡ Vu Kiệt, lúc ở nhà họ Đổng biết được chuyện Vu Kiệt bị người của tổ tác chiến kinh tế bắt đi.

Chính mình…

Chính mình cũng bị người trong gia tộc đưa đi rồi!

Không!

Không được!

Vu Kiệt vẫn đang đợi mình, rõ ràng đã đồng ý sẽ giúp đỡ anh ấy điều tra vụ án này!

Sao bây giờ mình lại có thể thất hứa như vậy được!

Lâm Doãn Nam lảo đảo bước xuống giường, cô ta còn chưa đứng vững khiến thân thể vốn không có chút sức lực nào liền ngã xuống đất.

Sau đó, cô ta bèn dùng cả tay và chân rướn người đến cửa phòng, cố gắng hết sức đứng dậy.

Đưa tay mở cửa.

Một lần…

Hai lần…

Đôi mắt vốn dĩ đang hoảng loạn của cô ta dần dần trở nên vô hồn, càng thêm đờ đẫn.

Cửa bị khóa rồi!

Vu Kiệt còn đang đợi mình ở Giang Thành, mình phải làm sao đây…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui