Đệ Nhất Lang Vương

Sau khi Lý Giang Đào và Lục Chấn Hoa nghe thấy lời này thì sắc mặt kinh hãi, tâm trạng nặng nề.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt biến đổi.

Tên Vu Kiệt này…

Không đánh chết hắn thì không được!

Lục Chấn Hoa gật đầu với Lý Giang Đào, lớn bước đi đến bên cạnh ông ta rồi đến trước mặt Vu Kiệt, ngẩng đầu nhìn một cách ngạo nghễ.

“Khẩu khí của mày lớn lắm”.

“Từng tội danh bày ra trước mặt, chứng cứ hùng hồn như này rồi”.

“Vậy mà thằng nhà quê như mày vẫn phát lời ngông cuồng được”.

“Ăn chặn hai mươi triệu tệ tiền quyên góp, cấu kết với nhà họ Đổng, những việc làm khiến ai cũng lên án”.

“Cuối cùng còn ra tay đánh người ở hội thương nghiệp Vạn Hải, đánh hội trưởng Lý trọng thương. Vậy là tội gì hả?”

“Bây giờ tất cả các chứng cứ đều bày ra trước mắt, đã không chủ động ký vào giấy nhận tội, còn cố nói lý, vậy thì đáng tội gì nữa”.

Lục Chấn Hoa nói một thôi một hồi, nước bọt bắn tứ tung, mặt thì đỏ bừng, quát lớn về phía Vu Kiệt như kiểu muốn che giấu sự thật.

Nhưng tất cả theo như Vu Kiệt thấy thì chỉ như một tên hề mà thôi.

Nói xong, Lục Chấn Hoa cầm giấy nhận tội ở dưới đất lên rồi ném về trước mặt Vu Kiệt, quát: “Giấy nhận tội này… Rốt cuộc mày có ký không?”

Chỉ thấy Vu Kiệt thần sắc thản nhiên, hai mắt lạnh lùng nhìn Lục Chấn Hoa, khóe miệng nhếch lên, nói với giọng khinh bỉ: “Muốn tôi ký thì có gì khó”.

Lý Giang Đào ở bên cạnh nghe thấy vậy thì thần sắc biến đổi, sau đó nheo mắt lại.

Chỉ thấy Vu Kiệt hếch lông mày, lạnh lùng nói: “Chi bằng cởi trói cho tôi, như vậy thì tất nhiên tôi sẽ ký được”.

Nói xong, anh nhìn về phía hai người đó, trong ánh mắt không nhìn ra biểu cảm gì.

Lý Giang Đào hai mắt trợn trừng, rống lên: “Cởi cái con khỉ! Tao thấy mày đang nằm mơ rồi”.

“Chỉ là một thằng nhà quê thôi, nghĩ gì ngon thế”.

Trong lòng ông ta hiểu rõ, người đàn ông thoạt nhìn bình thường này, chỉ cần thoát khỏi xích sắt thì tất cả mọi người ở đây sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Hôm đó ở hội thương nghiệp Vạn Hải mình đã lĩnh đủ rồi.

Tên Vu Kiệt này đúng là tên mãng phu trời không sợ đất không sợ.

Đây cũng là lý do tại sao Vu Kiệt bị trói bằng xích sắt mà mình cũng không dám ra tay với hắn.

Lúc này, Lục Chấn Hoa ở bên cạnh không ngờ Vu Kiệt lại nói như vậy, phản ứng của hội trưởng Lý cũng nằm trong dự liệu của ông ta.

Hôm đó ở nhà họ Đổng, tên Vu Kiệt này đứng tại chỗ bất động mà hai thành viên của tổ tác chiến của mình đã bị đánh gục, có thể thấy sức mạnh lớn đến nỗi nào.

Ai biết được hắn đang nghĩ gì và muốn làm gì?

Chỉ thấy Lục Chấn Hoa nuốt nước bọt ừng ực, sau đó lùi về sau nửa bước, hắng giọng hai tiếng rồi nói với Vu Kiệt: “Vu Kiệt! Vốn nghĩ mày sẽ có tâm hối cải nhưng hiện giờ mới thấy, mày không những không như thế mà còn buông lời ngông cuồng”.

“Ha ha! Vu Kiệt, mày nói nhiều như vậy thì có hay ho gì không?”

Hay ho gì không?

Đúng là nực cười!

Vu Kiệt sau khi nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, tiếp đó là đôi mắt lạnh lùng nhìn vào ánh mắt có chút chột dạ của Lục Chấn Hoa.

“Ông đường đường là Lục Chấn Hoa, đội trưởng tổ tác chiến kinh tế của Hoa Hạ mà làm giả mạo chứng cứ, vu khống người thì có gì hay ho không?”

Giả mạo chứng cứ!

Vu khống!

Ép người nhận tội!

Mấy câu nói văng vẳng ở bên tai Lục Chấn Hoa khiến ông ta cảm thấy như tiếng sét ngang tai, không cho ông ta cơ hội phản ứng. Chỉ thấy Vu Kiệt nói ra từng câu từng chữ: “Tiền quyên góp của thôn Vu Gia chúng tôi, Lục Chấn Hoa nhà ông ngu thật hay giả ngu? Ông thật sự không biết số tiền này ở đâu sao?”

Lại là những câu nói xẹt ngang qua tim Lý Giang Đào. Toàn thân ông ta run rẩy, trong ánh mắt có vẻ muốn né tránh.

Tiếp đó, hai mắt Vu Kiệt lạnh lùng, nói tiếp: “Là đội trưởng của tổ tác chiến kinh tế của Hoa Hạ, không những không làm tốt chức trách của mình, ngược lại còn cấu kết với hội thương nghiệp, tiếp tay cho những kẻ phi pháp”.

“Thứ nhất, ông xấu hổ với Hoa Hạ, xấu hổ với dân chúng, càng xấu hổ với những quân nhân đã hi sinh thân mình vì Hoa Hạ”.

“Thứ hai, ông là đội trưởng của Giang Thành, không chỉ coi thường pháp luật mà còn cấu kết với người của hội thương nghiệp vu khống người vô tội”.

“Thứ ba, ông dung túng cho một người của hội thương nghiệp nhỏ bé quát mắng người ở đây. Tổ tác chiến kinh tế lạm dụng cực hình ép cung từ bao giờ vậy”.

“Lục Chấn Hoa! Ba điều này Vu Kiệt tôi nói có sai không, có mắng sai không?”, Vu Kiệt sầm mặt lại, trên trán nổi gân xanh cuồn cuộn, ánh mắt vô cùng kiên định. Quay lại Tamlinh247.com đọc tiếp bạn nhé!

“Lý Giang Đào chẳng qua cũng chỉ là hội trưởng của hội thương nghiệp thôi, đâu đến mức vì một cuộc điện thoại của ông mà đang phạm tội trở thành vô tội rồi nghênh ngang rời khỏi cục…”.

“Một hội trưởng hội thương nghiệp nhỏ bé, đâu được diễu võ dương oai trong phòng thẩm tra của tổ tác chiến kinh tế như vậy”.

“Một hội trưởng nhỏ bé đâu có quyền nói những lời ngông cuồng này”.

“Tôi muốn hỏi, đội trưởng Lục, ông định giải thích như nào đây?”

Đứng trước những câu nói đanh thép như đâm xuyên tim này, Lục Chấn Hoa và Lý Giang Đào sắc mặt tái nhợt, cộng thêm ửng đỏ trông như miếng gan lợn.

Họ không thể ngờ được, Vu Kiệt lại miệng lưỡi sắc bén như thế.

“Vu… Kiệt…”, Lục Chấn Hoa hai tay nắm chặt run rẩy. Ông ta nghiến răng nghiến lợi rồi thốt ra tên của Vu Kiệt, cái tên khiến ông ta như muốn cho nó biến mất.

Vu Kiệt thấy thế thì chỉ bình thản mà không để tâm đến dáng vẻ tức giận của hai người.

Sau đó anh thản nhiên nói: “Chỗ chứng cứ này chẳng qua chỉ là đống giấy vụn mà thôi”.

“Trong cả câu chuyện này, nếu như tôi nhớ không nhầm thì…”.

“Chú cháu trưởng thôn của thôn Vu Gia vẫn đang bị giam trong cục của Giang Thành. Hai nhân chứng đủ để hội trưởng Lý ngồi tù đấy”.

“Tôi muốn hỏi ông, ông lấy đâu ra dũng khí ngông cuồng với tôi?”

Nghe thấy lời này, Lý Giang Đào và Lục Chấn Hoa trước tiên ngây người ra, sau đó thì bật cười.

Chỉ thấy Lục Chấn Hoa cười khinh bỉ rồi nói: “Ha ha! Buồn cười chết mất! Còn tưởng mày có bản lĩnh lớn đến đâu, không ngờ bị giam cầm lâu quá nên không biết những chuyện xảy ra ở bên ngoài”.

“Cũng may tao và Lý Giang Đào đoán trước được nên đã dặn dò người bắt bọn họ về đây. Nếu tính thời gian thì chắc bây giờ phải quay về rồi”.

Thật không ngờ, trong lúc Lục Chấn Hoa nói câu đó thì bên ngoài cửa truyền lại tiếng bước chân dồn dập.

“Cộc, cộc, cộc”.

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc thì rầm một tiếng.

Một âm thanh lớn vang lên ngoài cửa.

Cửa lớn mở ra, chỉ thấy có người chạy vào hốt hoảng hét lớn.

“Không… Không xong rồi…”.

“Không xong rồi… Đội trưởng Lục ơi…”.

“Người mà chúng ta sai đi thẩm vấn đám người Vu Quý…”.

“Bị…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui