Đệ Nhất Lang Vương


Trong ba lô, Ngọc Linh Lung phát ra một thứ ánh sáng khác.

Màu sắc toàn thể tựa như lá liễu rủ trên mặt hồ vậy.

Chỉ là...

Sự tồn tại của nó giống như một thứ không nên xuất hiện, khiến không khí trong xe lúc này lập tức trở nên ngại ngùng.

Vu Kiệt nhíu mày, gương mặt lộ lên vẻ ngờ vực.

Lẽ nào trong ba lô kia không phải là đặc sản được đóng gói hút chân không mà các cụ trong thôn đã nói sao?

Đó là cái gì?

Hai người nhìn nhau, sự khó hiểu trong ánh mắt không cần phải nói ra cũng biết.

Dương Cẩm Tú nghiêng đầu sang cúi xuống nhìn, đồng tử co rút lại nói: "Đây là cái gì thế? Anh? Đặc sản quê anh là cái này à?"

"Hả..."

Vu Kiệt lắc đầu, để lộ trạng thái trầm tư nói: "Không phải, để anh nghĩ xem!"

"Lẽ nào là cầm nhầm rồi?", Dương Cẩm Tú đột nhiên hỏi.

Cầm nhầm?

Nghe thấy hai tiếng này, ánh mắt Vu Kiệt căng lại, trong đầu lập tức nhớ lại lúc anh lên tàu cao tốc, anh đặt ba lô trên ngăn để hành lý, lẽ nào ngăn để hành lý đó...

Không đúng!

Bên cạnh ngăn đựng hành lý đó cũng để một chiếc ba lô có kiểu dáng và màu sắc tương tự.

Vậy tức là!

Vu Kiệt táng một cái vào đầu mình nói: "Lúc xuống xe vội quá nên đã lấy nhầm rồi!"

"Hả!"

Dương Cẩm Tú xì một tiếng rồi cười nói: "Không ngờ anh cũng có lúc bất cẩn như vậy đó!"

"Giờ anh xuống xe đến ga hỏi nhân viên ở đó xem sao".

Trong ba lô đều là tâm ý do các cụ già trong thôn chuẩn bị, anh không thể phụ lòng bọn họ được.

Hơn nữa, những đặc sản này đều được sản xuất ở địa phương, không thể dùng tiền mua được.

Nói rồi, Vu Kiệt định mở cửa xe đi xuống, nhưng anh vừa đặt tay lên cửa xe thì Dương Cẩm Tú vội vàng kéo anh lại, cười nói: "Haiz, không sao, những chuyện này đợi về nhà giao cho quản gia đi làm là được rồi, ông còn đang đợi chúng ta về ăn cơm đó!"

"Hôm nay còn có mấy người họ hàng từ xa đến, tiện thể gặp luôn, còn có cô của em nữa, cô vẫn luôn đi du học ở nước ngoài, hôm nay cũng về rồi!"

"Vừa hay giới thiệu anh với mọi người luôn!"

"Việc này..."

Vu Kiệt khẽ nhíu mày, trong lòng anh cũng nghĩ quả thực vẫn nên về nhà trước thì tốt hơn, đồ vẫn ở đó, cho dù có bị người khác lấy đi thì nhân viên bến xe cũng có thể tìm ra được.

Ngược lại để mọi người đợi lâu thì về mặt lễ tiết cũng không hay lắm!

Anh gật đầu nói: "Vậy chúng ta về trước đi!"

"Ừm!"

Nói xong, chiếc xe bắt đầu đi.

Từ bến xe về nhà chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, đường phố đông đúc người qua lại, thời điểm ban ngày như thế này thì mọi người đa số đều đang kiếm tiền mưu sinh.

Dựa vào cửa kính xe, gương mặt Vu Kiệt có chút buồn bã mơ hồ

Mặc dù ánh nắng mặt trời ấm áp đã xua tan mây đen, hóa thành từng đợt ánh sáng vàng tươi chiếu lên gương mặt anh, có mùi vị hạnh phúc ấm áp, ngập tràn trong lòng anh.

Anh cúi đầu xuống!

Cũng đúng lúc này!

Nhờ vào một vệt ánh chiều tà, anh nhìn thấy bên trong chiếc ba lô đang mở ra kia còn có một thiệp mừng đám cưới màu đỏ ở bên cạnh viên Ngọc Linh Lung, trên tấm thiệp viết một cái tên.

Lâm!

Doãn!

Nam!

"...", Vu Kiệt.

"Lâm Doãn Nam...", Vu Kiệt nheo mắt lại nói.

"Ai vậy?", nghe thấy Vu Kiệt nói lên cái tên này, Dương Cẩm Tú quay đầu lại, nhíu mày hỏi.

Ánh mắt tựa như đang chất vấn.

Một người phụ nữ nghe thấy chính người đàn ông của mình gọi tên một người phụ nữ khác đương nhiên phải tò mò rồi!

Cùng với cả chút sát khí nhàn nhạt!

"Là một người phụ nữ rất có tinh thần trọng nghĩa, mấy ngày xảy ra chuyện ở Giang Thành, cô ta đã giúp bọn anh rất nhiều, nhưng cũng vì anh mà cô ta bị tổ tác chiến kinh tế khai trừ rồi, sau đó cũng không nhận được bất cứ tin tức nào nữa, không ngờ..."

Nói rồi, nói rồi, trong lòng Vu Kiệt có một sự bất an mơ hồ.

Một cảm xúc khó hiểu vô cùng cứ lởn vởn trong lòng anh.

Lâm Doãn Nam sắp kết hôn rồi ư?

Mới có mấy ngày mà?

Mặc dù không tiếp xúc nhiều với Lâm Doãn Nam, nhưng Vu Kiệt có thể nhìn ra cô là ta một người phụ nữ dám yêu dám hận, làm việc quyết đoán, hơn nữa còn nói được làm được.

Cô ta đã đồng ý với anh rồi mà sao có thể...

Càng nghĩ càng cảm thấy ngờ vực!

Có vẻ như đã nhận ra sự lo nghĩ của Vu Kiệt, Dương Cẩm Tú vươn tay ra lấy tấm thiệp mừng đám cưới, rất hào phóng, đưa đến trước mặt Vu Kiệt nói: "Anh xem đi!"

"Cẩm Tú...em...", Vu Kiệt bất ngờ.

"Anh xem đi! Cũng không phải chuyện gì lớn, em cũng không phải là loại người bụng dạ hẹp hòi, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà ghen tuông vô cớ, em tin anh!"

Dương Cẩm Tú mỉm cười chân thành, nụ cười đó dường như là nụ cười ấm áp nhất, đáng yêu nhất, hấp dẫn nhất trên đời này.

"Được!"

Vu Kiệt nhận lấy, anh cũng tin Dương Cẩm Tú sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Cầm tấm thiệp trên tay, lật mở ra, ánh mắt Vu Kiệt căng thẳng.

Lâm Doãn Nam thật sự sắp kết hôn rồi!

Thiên Thành!

Trang viên nhà họ Lâm

Chuyện này rốt cuộc...là thế nào?

Chủ nhân của chiếc ba lô này đang đến nhà họ Lâm ở Thiên Thành để tặng quà cho Lâm Doãn Nam!

"Trong đó viết gì vậy?", Dương Cẩm Tú liếc nhìn, hỏi.

"Không có gì, cô ta sắp kết hôn rồi!"

"Kết hôn?", Dương Cẩm Tú vỗ mạnh vào chân nói: "Đây đúng là chuyện tốt mà!"

"Ừm, chỉ là có chút kỳ lạ mà thôi".

"Kỳ lạ? Chỗ nào kỳ lạ vậy?", Dương Cẩm Túi lại không hiểu gì.

"Nhanh quá, không giống với phong cách của cô ta", Vu Kiệt khẽ nói.

"Nếu như chuyện này đã được chuẩn bị từ trước thì sao?"

"Cũng có thể".

"Được rồi, không quan tâm đến cô ta nữa".

Vu Kiệt nghĩ ngợi, cũng không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, cũng không quan tâm sau khi Lâm Doãn Nam bị sa thải thì rốt cuộc đã làm gì, giữa hai người bọn họ suy cho cùng thì cũng chỉ gặp mặt vài lần mà thôi.

Có lẽ anh đã mong đợi quá nhiều ở Lâm Doãn Nam, chẳng có quan hệ gì, thậm chí ngay đến bạn bè cũng không phải thì cô ta hà cớ gì phải vì anh mà làm những việc đó, còn bị tổ tác chiến kinh tế sa thải, còn chưa đủ sao?

Bây giờ cô ta lại sắp kết hôn rồi, đây là một chuyện vui, với anh...

Nghĩ rồi nghĩ, nhưng sự bất an mơ hồ đó vẫn cứ quanh quẩn trong lòng anh.

"Cô chủ, cậu Kiệt, đến rồi!"

Không lâu sau, bên tai vang lên giọng nói của tài xế, cánh cổng sắt lớn từ từ được mở ra, chiếc xe chạy vào bên trong biệt thự, cuối cùng cũng dừng lại.

"Đến rồi!", Dương Cẩm Tú vui vẻ mở cửa xuống xe.

Vu Kiệt cũng xuống xe, sau khi liếc nhìn chiếc ba lô một cái thì để chiếc thiệp vào bên trong.

"Anh, chúng ta vào trong thôi!"

"Cẩm Tú..."

"Sao vậy?"

Dương Cẩm Tú sững sờ một chút.

Vu Kiệt hơi do dự chốc lát, sau đó nói: "Em vào trước đi! Anh gọi điện thoại rồi sẽ vào sau".

"Việc này..."

"Vậy được rồi! Em đến gặp ông nội, chắc ông đang nấu ăn rồi!"

"Được".

Dương Cẩm Tú cũng không quản nhiều, nếu như đã lựa chọn tin tưởng thì phải tin tưởng đến cùng.

Bóng lưng của cô nhanh chóng biến mất trước mắt.

Sau đó chỉ thấy Vu Kiệt vội vàng rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Một phút sau, điện thoại được kết nối!

"Cậu chủ, mời cậu dặn dò!"

Vu Kiệt nhìn chiếc ba lô nói: "Lập tức điều tra tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây của Lâm Doãn Nam nhà họ Lâm ở Thiên Thành, tôi muốn chắc chắn một chút, sau khi Lâm Doãn Nam bị sa thải liệu có bị những yếu tố khác ảnh hưởng hay không!"

"Trong vòng một tiếng, tôi muốn có được thông tin!"

"Vâng, thưa cậu chủ!"

- ---------------------------
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui