Giọng điệu này, có thể gọi là quái gở.
Trong ánh nhìn soi mói ngoại trừ biểu cảm đố kị còn bộc lộ ra sự ngạo mạn.
"Cô nhỏ…"
Nghe những lời này rồi nhớ lại hành động Dương Chân dùng bả vai đẩy mình ra lúc nãy, hình ảnh gặp lại cô nhỏ sau 6 năm xa cách trong tưởng tượng, không phải như vậy...
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Tại...tại sao?
Tại sao lại nói những lời này?
Tại sao lại là thái độ đó.
Sao lại có cảm giác, từ lúc tạm biệt Dương Chân thì đã trở thành người dưng rồi vậy?
Vu Kiệt chậm rãi bước tới đứng cạnh Dương Cẩm Tú, đương nhiên những lời Dương Chân nói cũng đã lọt vào tai anh.
Anh đưa tay nắm lấy tay Dương Cẩm Tú, ánh mắt sắc lạnh.
Vẻ mặt Dương Chấn Hoa đanh lại, rõ ràng có chút xa lạ, thậm chí còn phảng phất mùi vị lạm quyền làm ông ta cực kì không vui.
"Tiểu Chân, lời này của con là có ý gì?"
Ông ta mở miệng, nặng nề hỏi.
Dương Chân nhún vai: "Chẳng có ý gì cả, con nói ra ý tứ gì sao? Con chỉ nói sự thật thôi, lúc nãy ở cửa chính bạn trai Cẩm Tú cũng khí phách lắm đấy, gặp mặt nhau, một câu cô nhỏ cũng không thèm hỏi, đã vậy còn nhăn mày nặng mặt cho con xem!"
"Owen vừa nói cậu ta vài câu đã bị cậu ta đè trên đất, đứa cháu rể tính tình ghê gớm như vậy con động không nổi!"
"Nghe ông Chu nói cậu ta là đứa cháu nội rể bố yêu thương nhất, còn là thái tử gia gì đó.
Sức nặng này, con so làm sao được với cậu ta? Ông già, con nói không sai chứ!"
Bạn trai nhỏ của Cẩm Tú?
Không phải Vu Kiệt sao?
Đáy lòng Dương Chấn Hoa sững sờ, tầm nhìn lập tức hướng về người đang đứng bên cạnh Cẩm Tú.
Ánh mắt trầm ngâm.
“Ông Chu!”
Ông ta quát quản gia một tiếng.
Ông Chu nghe quát liền không quan tâm bản thân đang dìu Owen, đôi chân già nua vội vã chạy tới, khom lưng, thái độ hèn mọn, vừa nhìn thấy khuôn mặt viết đầy vẻ bực dọc của Dương Chân, ông ta liên tục nuốt nước bọt, lắp bắp nói…
“Ông…ông…ông chủ…”
“Lúc nãy ở cửa lớn đã xảy ra chuyện gì?”
“Việc…việc này…”, hỏi đột ngột quá nên quản gia Chu cũng không biết nên trả lời thế nào!
Ông ta cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Nghĩ tới những lời Dương Chân vừa nói lúc nãy, tấm lưng ông ta gần như ướt sũng.
Đợi đến khi ông ta tới thì chỉ nhìn thấy một hình ảnh duy nhất chính là lúc Owen ngã nhào trên đất, còn về đầu đuôi gốc ngọn thế nào ông ta cũng không biết.
“Nói!”, Dương Chấn Hoa lạnh lùng lên tiếng.
“Tôi…tôi…”, ông Chu cắn chặt răng, lấy hết can đảm nói: “Không…không biết, tôi cũng không rõ ngọn nguồn gốc rễ là thế nào!”
“Chỉ…chỉ là…”, nói đến đây, ông Chu đột nhiên dừng lại chốc lát, ông ta biết rõ thận phận của Vu Kiệt và sức nặng của anh trong lòng ông chủ, những lời nghĩ tới lập tức dừng lại bên miệng, không nói ra.
“Chỉ là cái gì?”
“Nói đi!”, Dương Chấn Hoa chắp tay sau lưng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Thông qua những lời Dương Chân nói cùng với phản ứng bộc phát của ông Chu, nếu ông ta không đoán ra được chút gì đó thì sống hơn nửa đời này coi như uổng phí rồi.
“Phải đấy, sợ cái gì, nói đi ông Chu!”
Dương Chân xen vào, giục ông Chu nói: “Không nên sợ người nào đó tranh giành sự yêu thương của ông già rồi chèn ép ông, ông sợ sau này bị người ta gây khó dễ, không dám nói chứ gì!”
“Ông già ở đây thì ông sợ cái gì? Nhà họ Dương chúng ta không phải là chỗ không nói lý lẽ, ông già cũng không phải người không hiểu đạo lý!”
“Đúng không, ông già!”
Từng câu từng chữ đều mang ý vị sâu xa, chẳng khác nào muốn đánh vào sự kiêu ngạo của Vu Kiệt.
Dường như trong mắt cô ta, bạn trai nhỏ của Dương Cẩm Tú chẳng qua cũng chỉ nhìn trúng quyền thế nhà họ Dương nên mới nghĩ ra chút mưu mẹo để giành lấy tình yêu của Dương Cẩm Tú và ông chủ mà thôi.
Bây giờ cô ta sẽ cho tất cả mọi người thấy bộ mặt thật của thằng nhóc này!
“Tôi…tôi…”, mồ hôi lạnh chảy xuống từ tóc mai ông Chu.
Ông ta nuốt nước bọt, sự kinh hãi trong ánh mắt càng sâu đậm.
“Nói!”
Dương Chấn Hoa lại giục lần nữa, ngữ khí so với lúc trước còn kích động hơn.
“Là…là…”
Ông Chu không dám chần chừ nữa, khoé mắt liếc về phía Vu Kiệt, cúi thấp đầu trả lời: “Chỉ là lúc tôi đến thì phát hiện, cậu Kiệt đứng ở cửa hướng về phía bạn trai cô Chân, mà bạn trai của cô Chân thì đang nằm trên đất, chắc…chắc là xảy ra xung đột gì đó!”
“Tôi nhìn thấy chỉ có bao nhiêu đó, không chừng…không chừng bên trong còn ẩn tình gì khác chứ không đơn giản như bên ngoài nhìn thấy”.
“Ông chủ…”
“Được rồi!”, Dương Chân cắt ngang, châm chọc nói: “Không phải giải thích giúp kẻ khác đâu! Đây là nhà họ Dương chứ không phải bên ngoài, sự thật bày ra trước mắt còn cần gì giải thích?”
“Có câu nói, giải thích chính là che đậy, che đậy chính là sự thật, sự thật chẳng phải là chân tướng sao?”
“Ông già, bố phải nhìn cho kĩ bộ mặt thật của bạn trai Cẩm Tú là thế nào, còn chưa kết hôn đã bắt đầu không tôn trọng người lớn trong nhà họ Dương rồi, thậm chí còn ra tay đánh người trước cửa nhà họ Dương.
“Việc này nếu như truyền ra ngoài, truyền đến tai người khác, không phải nói nhà họ Dương chúng ta thế này thế nọ sao?”
“Ông già, bố nói là…”
“Bốp!”
Dương Chân vừa nói được một nửa.
Một bạt tai vang dội, mạnh mẽ đánh thẳng vào má trái của cô ta.
Đau!
Đau rát!
Dấu tay đỏ ửng, hằn sâu trên mặt Dương Chân.
Cái tát ấy nhìn có vẻ yếu ớt nhưng lại vô cùng có lực.
Đến từ, ông cụ Dương!
“…”, Dương Chân!
“…”, Owen!
“…”, Ông Chu và tất cả mọi người.
Ánh mắt ngơ ngác trong giây phút đó hoá thành từng tia nghi ngờ dịch chuyển sang viền mắt.
Dương Chân trợn tròn mắt: “Bố…”
“Bố…đánh con?”
Cô ta giơ tay ôm mặt, đau đớn hệt như bị ngàn hàng con muỗi đốt, hoảng loạn khiến cô ta cảm thấy bản thân ngược lại là người sai.
Tuy rằng người sai vốn dĩ là cô ta, nhưng theo như cô ta thấy, người sai không phải là bản thân, mà là Vu Kiệt!
Con người đó, hạ nhân!
Rõ ràng là bạn trai nhỏ của Dương Cẩm Tú ra tay đánh người.
Dựa vào cái gì?
Chịu bạt tai lại là tôi?
Bất công!
Bất công!
Sáu năm rồi.
Sáu năm không ở nhà, vừa về nhà liền đối xử với tôi như vậy?
“Đánh mày?”
Dương Chấn Hoa cười lạnh: “Tao không chỉ đánh mày, còn phải thức tỉnh mày, mày là cái đồ thành sự thì ít bại sự thì nhiều, đưa mày ra nước ngoài 6 năm là kêu mày đi học!”
“Mày thứ gì cũng không học được, lại học cách ngậm máu phun người, xấc láo ngạo mạn!”
“Còn đem về một thằng đàn ông người không ra người ma không ra ma, đây chính là thành quả ra nước ngoài 6 năm của mày!”
“Đấy hả?”
Âm thanh đinh tai nhức óc, từng chữ như trống đánh!
Ông ta rét lạnh nhìn Dương Chân.
Vu Kiệt là người thế nào?
Ông ta không biết sao?
Lúc đầu trên vách núi, đứa trẻ này can đảm dùng thân mình đỡ cho cháu gái khỏi nguy hiểm.
Đứa trẻ này năm lần bảy lượt lấy nguyên tắc làm việc vì chính nghĩa để trừng trị những kẻ xấu xa!
Đứa cháu trai xuất thân từ nhà họ Lý ở thủ đô.
Ông ta không biết tính cách như thế nào sao?
“Quỳ xuống cho tao!”
“Nhận lỗi!”
“Xin lỗi Tiểu Kiệt!”
- --------------------------- .