Không có nhạc đệm.
Không nhiều lời.
Cũng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Đơn giản là ngay khi tao thấy mặt mày, thì tất cả những gì tao muốn trả cho mày, muốn dạy dỗ mày, đều dồn vào một cái tát này.
Khi nhìn thấy Thượng Quan Bắc bị tát ngay trước mặt mọi người, ngay tại cửa câu lạc bộ, hai cậu ấm vốn kiêu ngạo từ trong xương không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Âm thanh chói tai kia dường như vẫn còn vang vọng đâu đây, cứ như đang vờn quanh trong hang động, âm vang… mãi không dứt…
Thứ âm thanh đó hóa thành khuất nhục, lắng đọng thành cơn giận âm ỉ, quanh quẩn nơi khóe mắt Thượng Quan Bắc.
Cái tát này rất đau!
Đau đớn!
Bỏng rát!
Nét mặt Vu Kiệt vẫn thản nhiên như cũ, nhưng anh không nhìn thấy, đằng sau anh, Lâm Doãn Nam bởi vì một cái tát này mà hoảng sợ đến mức tái mặt.
“Này…”
Việc này…
Đây là “thần đồng” của nhà Thượng Quan, một trong bốn gia tộc lớn tại thủ đô, thậm chí còn được xem là thiên tài xuất chúng trong thế hệ trẻ toàn quốc đấy!
Vậy mà Vu Kiệt cũng dám tát hắn, chưa kể, anh còn so sánh Trương Hàn và Long Huy chẳng khác nào một con chó?
Anh… rốt cuộc là ai?
Ai cho anh can đảm?
Trong khoảnh khắc, Lâm Doãn Nam chợt nhận ra rằng, tất cả những tin tức về Vu Kiệt mà cô ta biết trước đó gần như đảo lộn.
So với cái bạt tay ngày hôm nay, thì việc giết bảo vệ người nước ngoài tại phòng tập quyền anh Giang Thành, dùng sức một người tiêu diệt đội lính đánh thuê của Vương Ninh, đối đầu với tổ tác chiến kinh tế và hội thương nghiệp Vạn Hải, tất cả những chuyện đó đều không đáng nhắc đến.
So với thân phận của Thượng Quan Bắc, thì những kẻ mà Vu Kiệt từng giẫm dưới chân, thậm chí là cô ta, cũng không đáng để nhắc đến.
Thế nhưng ông trời con này lại… bị Vu Kiệt tát thẳng vào mặt ngay tại chỗ.
Mà cho đến hiện tại, hắn ta vẫn không có chút phản ứng nào.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Vô số dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Lâm Doãn Nam, chợt, cô ta bất giác nhớ là lời của Trương Thế Đào, người đã từng là một nhân vật cấp cao: Ông ta không có tư cách nhúng tay vào chuyện của Vu Kiệt!
Cho nên… Vu Kiệt là ai?
Anh là… tôn thái tử duy nhất của nhà họ Lý.
Thượng Quan Bắc biết rõ thân phận cao quý của anh, thế nên hắn ta không dám nói nửa lời, nở một nụ cười gượng gạo, thấp giọng nói: “Cậu Vu, hôm nay tâm trạng không tốt à…”
“Răng rắc!”, đằng sau lưng, khi nghe thấy câu nói này, Long Huy không khỏi híp mắt.
Vu Kiệt nhìn thẳng vào hắn ta: “Tâm trạng của tao kể từ khi bị người ta vu oan, nhốt vào tầng hầm cho đến nay chưa hề tốt lên chút nào, vốn nghĩ sau khi quay về thủ đô, có thể nói lý lẽ với mày một phen, ai ngờ mày lại trốn nhanh như vậy!”
“Ừm… từ “trốn” này dùng chuẩn thật đấy!”
“Đúng không?”
“Mày…”
Cổ Long Huy đỏ bừng lên, mắt vằn vện tơ máu: “Chó chết, mày đừng có quá đáng, không phải là mày ỷ vào gia tộc thôi sao? Có gì hay, có giỏi thì đánh với tao một trận này, nói miệng thì xứng đáng là đàn ông cái khỉ gì hả, họ Vu…”
“Im miệng!”
Ngay sau đó, đáp lại hắn ta chính là tiếng quát của Thượng Quan Bắc.
Hắn ta ngẩng đầu, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, ánh mắt u tối: “Người nhà quyết định có hơi vội, việc này quả thật có chút không thỏa đáng.
Tôi cũng định trò chuyện với cậu Vu, nhằm tháo gỡ hiểu lầm.
Hôm nay có duyên gặp mặt lần đầu tiên, cái tát này xem như ly rượu, hóa giải mâu thuẫn lúc trước, cậu Vu thấy thế nào?”
“Một ly rượu?”
Vu Kiệt cười lạnh: “Ly rượu này của mày triệt đường sống của không ít người đâu.
Bởi vì mày, thôn Vu Gia loạn không thể tả, cụ già thì bị chặt đứt chân, thanh niên trai tráng bị buộc làm chó.
Nhà họ Đổng thiếu chút nữa phá sản, phải giải thể công ty, ngay cả anh của tao cũng suýt bị liên lụy, thị trường chứng khoán tại Giang Thành rúng động, giới kinh doanh hỗn loạn!”
“Một bạt tay có hơi nhẹ đấy!”
“Mày cảm thấy cứ thế kết thúc? Có ổn không?”
Vu Kiệt nhớ rất rõ khoảng thời gian ở Giang Thành.
Anh vẫn luôn nhớ tất cả những người có liên quan.
Đương nhiên, còn có một người anh chưa nhắc đến, đó chính là Lâm Doãn Nam đang đứng sau lưng anh.
Nghe nói thế, đồng tử Thượng Quan Bắc co rút lại: “Cho nên… việc này không thể cho qua?”
“Trước hết, mày nên quản tốt đám chó dưới tay mình đi đã!”, Vu Kiệt chỉ vào Long Huy vừa mới mở miệng.
“Được!”
Thượng Quan Bắc đáp ứng không chút do dự.
Giọng điệu dứt khoát hệt như một vị hoàng đế.
Sự quyết đoán của hắn ta so với cậu ấm quần là áo lượt nhà Hiên Viên, cũng là một trong bốn gia tộc lớn, quả thật không thể xem thường.
Bởi vì hắn biết rõ, người làm việc lớn, không thể để ý đến chuyện nhỏ nhặt, không màng thế sự, không quản nhân tình!
Hắn ta xoay người, chắp tay sau lưng, bước đến trước mặt Long Huy.
“Anh hai!”, ánh mắt Long Huy dữ tợn: “Giết hắn ta! Hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong!”
“Xin lỗi!”, Thượng Quan Bắc trầm giọng nói.
“…”, Long Huy cùng Trương Hàn.
Trương Hàn liếc nhìn Vu Kiệt, cố ý tiến lại gần: “Anh Bắc, đây là địa bàn của chúng ta, hiện tại là thời cơ tốt, trước kia không phải anh nói là tự hắn ta đưa đến cửa sao, sao bây giờ… anh lại muốn anh Long xin lỗi…”
“Đây là địa bàn của chúng ta, chỉ cần anh ra lệnh, thẳng oắt này chẳng phải chỉ trong chốc lát…”
“Câm miệng!”, không đợi Trương Hàn nói hết lời, Thượng Quan Bắc đã quát lên, cả giận nói.
“Anh hai, rốt cuộc là anh có ý gì…”, Long Huy nhíu chặt mày, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
“Tôi nói…”
“Xin lỗi!”
Nhấn mạnh từng chữ, to, rõ, không chỉ Vu Kiệt cùng Lâm Doãn Nam, mà tất cả mọi người đều nghe thấy.
Bên đường, có không ít người nhìn về phía này, nhưng vừa thấy chiếc Lamborghini đỗ ở cửa, bọn họ vội vàng quay đi, không dám nhìn.
Bảo vệ đứng bên cạnh thấy vậy vội vàng dỡ vách ngăn, đem chặn hết tất cả các lối đi ngang qua câu lạc bộ.
Thượng Quan Bắc trợn trừng mắt: “Xin lỗi Vu Kiệt, ngay bây giờ, ngay lập tức, nếu như cậu còn muốn gọi tôi một tiếng anh hai!”
“Anh hai!”
“Xin lỗi!”
“Vâng…”
Long Huy rất tức giận, nhưng đành bất lực.
“Để cậu ấy… nghe thấy!”
Long Huy cúi người một góc chín mươi độ, trên mặt viết hai chữ không phục, hét lên: “Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi cậu Vu, xin cậu… bỏ qua cho!”
Tiếp theo đó…
Đã xin lỗi!
Theo lẽ thường, hẳn là Vu Kiệt nên nói: Không sao.
Thế nhưng…
Anh chỉ liếc mắt nhìn một lượt mấy người bọn họ, sau đó quay đầu nhìn vào trong câu lạc bộ, nói với Lâm Doãn Nam: “Ở ngoài chờ tôi một chút!”
Nói xong, nhấc chân bước qua trước mặt Long Huy đang cúi đầu, đi vào trong câu lạc bộ.
Từ chối!
Không nhìn!
Từ chối… không chút nể mặt!
Soạt!
Ba người đồng loạt tái mặt.
- --------------------------- .