Rốt cuộc thì hôm nay trời vẫn đổ mưa.
Sau khi trận mưa đó hoành hành dữ dội ở thủ đô thì nó lại kéo đến Thiên Thành.
Có lẽ là do ông trời đã định, hoặc là một loại duyên phận rất khó hình dung nào đó.
Thượng Quan Bắc một mình che ô đứng trong sân biệt thự nhà mình.
Chiếc ô không đắt lắm, nhưng đối với người thường có lẽ phải mất vài tháng tiền lương mới mua được.
Hắn ta đứng đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười điên cuồng đáng sợ, nhìn thấy điện thoại thông báo có tin nhắn, ánh mắt tràn đầy sát khí lan tỏa ra khắp màn mưa lạnh lẽo.
“Thiên tài nhà họ Mục ra tay rồi, Vu Kiệt, để tao xem lần này mày làm sao sống sót?”
Lúc nãy, hai vị trưởng bối của nhà Thượng Quan đã rời đi rồi, sau khi tát Thượng Quan Bắc vài bạt tai, ép hắn ta giải tán câu lạc bộ, giải quyết ổn thỏa mọi chuyện thì liền rời đi.
Trước khi đi, hai người đó còn nói một câu:
Hai năm này, mày cứ ở Thiên Thành mà quản lý tập đoàn của gia tộc ở đây đi, nếu như còn tiếp tục gây xung đột với Vu Kiệt thì sẽ bị đuổi ra khỏi nhà Thượng Quan mãi mãi.
Câu nói đó quá tàn nhẫn, quá vô tình!
Trong mắt của trưởng bối, lợi ích luôn là số một.
Bất kể bạn tài giỏi đến mức nào, bất kể bạn quan trọng đến nhường nào, bất kể bạn là con trai của ai, nếu như bạn làm ảnh hưởng đến lợi ích và sự phát triển của gia tộc thì bạn chỉ có một kết cục, đó chính là bị bỏ rơi!
Giống như vị cậu chủ của nhà Hiên Viên kia vậy, bây giờ đang lưu lạc trên đường phố giống như thứ rác rưởi, đi đến đâu cũng bị người ta khinh thường.
Ngay sau đó…
Sau khi trở lại, Thượng Quan Bắc cứ đứng mãi ở đó, những câu nói đó cứ không ngừng vang vọng trong đầu hắn ta.
Hơn nữa sau những chuyện này, hắn ta không hề nghĩ rằng đó là lỗi của mình.
Là Vu Kiệt!
Vu Kiệt!
Đột nhiên hắn ta cau mày, vứt chiếc ô vô tội trong tay xuống đất rồi giận dữ đạp xuống mãnh liệt.
Hắn ta dùng sức đạp.
Dùng hết sức lực mà đạp.
Xem chiếc ô đó giống như Vu Kiệt mà đạp!
Trong cơn mưa xối xả, hắn ta hét lên: “Vu Kiệt, Vu Kiệt, Vu Kiệt, mày đợi chết đi! Hahaha…ai bảo mày cứ luôn giẫm đạp tao, tước mất trợ thủ đắc lực của tao, hại tao bị đuổi đến Thiên Thành, tất cả đều do mày, Vu Kiệt!”
“Tao thật sự muốn xem thử, đối mặt với nhà họ Mục, mày có thể làm được gì? Mày đợi chết đi! Hahaha…”
“Ba ngày sau, tao nhất định phải đích thân đến nhà họ Mục, tao phải tận mắt chứng kiến mày chết dưới tay của Mục Thiếu Hàn, giống như một cọng cỏ bị tao đạp dưới chân, tao còn muốn hành hạ xác chết của mày giống như ngày hôm đó mày đã tát tao ba tát vậy!”
“Vu Kiệt, mày đợi đấy…”
Tiếng gào thét của Thượng Quan Bắc không ngừng vang lên trong màn mưa.
Vô cùng thảm hại.
Giống như một đứa trẻ mồ côi bị một đám người lớn bỏ rơi vậy.
Chỉ có thể trút hết sự tức giận bị kìm nén vào chiếc ô này.
Đúng lúc đó, một thư ký trẻ tuổi mặc một bộ âu phục đen vội vàng chạy đến.
Vừa nhìn thấy Thượng Quan Bắc đang đứng giữa mưa ướt đẫm, tên thư ký vội vàng cầm ô chạy đến bên cạnh che cho hắn ta: “Cậu chủ, đừng giẫm nữa, đây chỉ là một chiếc ô, một chiếc ô mà thôi!”
“Một chiếc ô?”
Hai tay Thượng Quan Bắc nổi đầy gân xanh: “Nhưng sao cậu lại biết, đây là một chiếc ô, khiến tôi hận mà không dám nói, chỉ có thể nuốt hận vào lòng.
Tên Vu Kiệt kia, vì hắn mà đại đạo thiên triều vốn dĩ thuộc về tôi đã bị vuột mất, cậu có hiểu loại đau khổ này không?”
“Cậu có hiểu không?”
“Thưa cậu chủ, tôi hiểu”, tên thư ký gật đầu: “Nhưng không phải người có thể xử lý hắn đã xuất hiện rồi sao, cậu chủ không cần phải tự làm khổ mình như vậy, nếu như ông cụ và gia chủ nhìn thấy bộ dạng này của cậu chủ, bọn họ sẽ càng thất vọng hơn mà thôi!”
“Thất vọng?”
Thượng Quan Bắc cười tự giễu: “Những chuyện tôi làm khiến bọn họ thất vọng còn ít sao?”
Nói xong, Thượng Quan Bắc dừng lại, thở hổn hển.
Hắn ta híp mắt lại, cũng không biết suy nghĩ bao lâu, mới dần dần đứng thẳng lưng.
“Chuyện đó làm đến đâu rồi?”
Tên thư ký đáp: “Theo như dặn dò của cậu chủ, tôi đã sai người giải tán tất cả hội viên của câu lạc bộ Đồ Long, toàn bộ những ngôi nhà của câu lạc bộ đã được bán hết, bây giờ câu lạc bộ và cậu chủ cùng với ba mươi thành viên khác, toàn bộ đều không liên quan gì đến nhau nữa, cậu chủ yên tâm đi!”
Rũ sạch mối quan hệ với câu lạc bộ Đồ Long.
Đồng thời cũng cũng xóa bỏ quan hệ với nhà họ Mục và nhà họ Trần.
Nếu như không phải đã đến bước đường cùng thì nói gì đi nữa Thượng Quan Bắc cũng sẽ không phá hủy toàn bộ mạng lưới kinh doanh mà hắn ta khổ tâm gây dựng bấy lâu nay.
Chuyện này…
Cũng là do Vu Kiệt.
Xương tay hắn ta kêu răng rắc: “Lui xuống đi!”
“Vâng”.
…
…
Bên kia, cũng đang rất mong chờ trận quyết đấu vào ba ngày nữa, Long Huy vừa bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, lúc này đã trở về biệt thự nhà họ Long.
“Ông cụ Lâm thật sự đã nói vậy sao?”
Trước sảnh, gia chủ nhà họ Long, Long Mạt nhìn chằm chằm vào Long Huy đang quỳ dưới đất thảm hại không chịu được.
“Đúng vậy bố ạ, bố không nhìn thấy sắc mặt của ông cụ Lâm đấy thôi, vô cùng dữ tợn, vài tuần trước đích thân đến tận nhà chúng ta bàn chuyện hôn ước nịnh nọt bao nhiêu thì lúc nãy đuổi con trai bố ra khỏi nhà họ Lâm hung tợn bấy nhiêu, giống như nhà họ Long chúng ta đã giết người nhà họ Lâm vậy!”
Sắc mặt Long Huy u ám nói.
Nghe vậy, Long Mạt cau mày, trong lúc ông ta suy nghĩ, khí chất gia chủ trên người dần dần lan tỏa ra bao trùm khắp cả đại sảnh.
Nhà họ Lâm…hủy hôn rồi!
Dù chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng không thể xem thường ông cụ nhà họ Lâm được.
Một nhân vật lớn tuổi đã rời khỏi giới thượng lưu ở thủ đô, mặc dù đã không còn uy phong như trước, nhưng vẫn còn một chút lực lượng cuối cùng ở đó.
Cho nên…
Ông ta híp mắt lại: “Con còn chuyện gì giấu bố phải không?”
“Thình thịch!”
Lời này vừa dứt.
Long Huy bỗng nhiên rùng mình một cái, tim đập liên hồi.
Lần này, Long Mạt không nói gì, ông ta im lặng nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.
Nhà họ Mục!
Vu Kiệt!
Ánh mắt ông ta lạnh như băng.
Sỉ nhục người nhà họ Long!
Nhất định phải chết!
Cho dù mày là cậu chủ của nhà họ Lý, nhưng đối mặt với nhà họ Mục trong võ giới, muốn thắng, mơ đi!
- ---------------------------.