Bầu trời mây đen dày đặc, đúng lúc khách khứa đến theo dõi trận đấu ở khuôn viên nhà họ Lâm gần như chật kín thì tiếng sấm không ngừng gầm gừ, vang lên văng vẳng quanh quẩn trong các tầng mây.
Tiếng bàn luận của mọi người vẫn không ngừng lại, từng đợt từng đợt, bàn tán tại sao một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của cả hai bên đâu.
Cách thời gian bắt đầu cuộc đấu mười phút.
Dựa theo quy tắc của võ giới, nếu như trước trận đấu, đối thủ không đến tiến hành chiến đấu thì sẽ tự động phán quyết kết quả.
Quy tắc này được lập ra đối với những kẻ tham sống sợ chết không dám ứng chiến mà nói, bề ngoài nhìn thì là một chuyện tốt, nhưng trên thực tế, phía sau quy tắc này vẫn còn có nửa câu nữa, người tự động nhận thua sẽ bị người chấp pháp do Quốc phái trong võ giới cử đến hủy bỏ toàn bộ tu vi.
Từ rất lâu, rất lâu trước đây đã từng nhắc tới, võ giới Hoa Hạ phân thành bốn phái:
Quốc phái, giang hồ truyền thừa, gia tộc truyền thừa, Long Môn!
Long Môn xếp vị trí cuối cùng, Quốc phái xếp vị trí đầu tiên.
Hiện nay Long Môn đã bị tiêu diệt, vậy thì cả giới võ đạo là do Quốc phái đứng đầu, dưới quy tắc do Quốc phái đề ra đã hình thành nên tình trạng hai phái cùng tồn tại là giang hồ truyền thừa và gia tộc tuyền thừa.
Còn Quốc phái có tính chất giống như liên minh võ giả, phụ trách canh giữ võ giới, duy trì hòa bình, do mấy vị nhân vật đứng đầu trong chính phủ nhà nước quản lý.
Lúc này đã rất gần với thời gian bắt đầu cuộc đấu rồi, nếu như cả hai bên đều không có người đến thì làm thế nào để định đoạt người thắng đây?
Hiện trường lại được phen xôn xao những câu hỏi nghi vấn.
"Sao vẫn chưa thấy ai đến?"
"Đúng vậy! Nhìn trời có vẻ sắp mưa rồi, còn không đến nữa thì chúng ta về đi".
"Haizz, đúng là vô vị, lẽ nào vị thiên chi kiêu tử nhà họ Mục kia và Vu Kiệt đã giải quyết cá nhân với nhau xong rồi!"
"Sao có thể chứ?"
"..."
Trong đám đông, có vài người trẻ tuổi ngồi ở trong góc, ánh mắt dán chặt lên võ đài, không hẹn mà cùng nheo mắt lại.
Trong lúc mọi người còn đang cảm thấy ngạc nhiên và nghi ngờ vì không thấy người của hai bên xuất hiện.
Đột nhiên có một tiếng hô hào lớn vang lên từ phía cửa chính.
"Đến rồi, đến rồi, thiên tài nhà họ Mục đến rồi!"
"Đến rồi".
"Đến rồi".
Nhìn theo một người trẻ tuổi mặc trang phục người hầu nhà họ Mục đang rảo bước, vô cùng ngạo mạn xuất hiện trước mắt mọi người,
Lập tức.
Xì xào.
Gần như tất cả khán giả đang ngồi đều đứng lên, thò đầu ngóng cổ nhìn ra phía cửa chính.
Ánh mắt ai nấy cũng tràn đầy sự tò mò.
Dù sao mười lăm năm trước, thần thoại toàn thắng liên tiếp 18 trận của Nam Quyền nhà họ Mục cũng khiến một thế hệ người trẻ vô cùng sùng bái.
Trong vòng vây của một đám vệ sĩ mặc âu phục màu đen, một người đàn ông mặc bộ đồ luyện võ màu trắng, tóc dài buộc cao, hai tay ôm hai người phụ nữ chậm rãi bước vào cổng chính nhà họ Lâm.
Ánh mắt hắn ta lạnh nhạt, mơ hồ còn xen lẫn sự khinh thường, phảng phất như đã ăn sâu vào xương tủy, chẳng coi chuyện đấu võ ngày hôm nay ra gì.
Trong mắt hắn, kết cục chiến thắng là điều tất nhiên.
Hắn không thể thua!
Bộ dạng của hai người đẹp kia cũng chẳng có vẻ gì là cảm thấy ghê tởm vì bị ông già ôm cả, sắc đỏ đào ửng lên từ khóe mày giống như cầu vồng sau cơn mưa, chờ đợi nước mưa tiếp tục tưới mát.
"Đến rồi, thật sự đến rồi".
"Vị thiên chi kiêu tử mười lăm năm trước của nhà họ Mục đã đến rồi".
"Ha ha, lần này người tên Vu Kiệt kia thua chắc rồi, chỉ còn cách đợi người của Quốc phái đến phán xử, người chấp pháp sẽ đích thân phế bỏ tu vi của anh ta, cho dù có nhà họ Lý chống lưng cho thì cũng vô dụng".
"..."
Vừa nhìn thấy Mục Thiếu Hàn, tiếng hoan hô tại trường đấu lập tức vang dội gấp mấy lần.
Nam Quyền nhà họ Mục, dù gì cũng là một gia tộc võ cổ lâu đời ở địa phương này.
Không ít người vẫn ủng hộ nhà họ Mục, xem trọng nhà họ Mục hơn.
Đi vào bên trong, Mục Thiếu Hàn coi như không nghe thấy tiếng hoan hô của đám đông, nụ cười khinh miệt kia vẫn mang theo chút xem thường, giống như đang nghe tiếng vo ve của côn trùng vậy.
"Bớt khiến người khác thấy phiền đi".
Mục Thiếu Hàn ngoáy ngoáy lỗ tai.
Một người đẹp bên cạnh hắn vội vàng thổi bên tai hắn nói: "Vậy để em thổi cho Hàn thiếu chủ nhé, thổi này thổi này, không còn ồn nữa, hi hi".
"Được, thổi đi", Mục Thiếu Hàn vẻ mặt hưởng thụ xán tới.
Nghe được lời nói khiến người khác ghê tởm này, Mục Thanh nắm chặt nắm đấm.
Tu vi bị phế.
Võ tâm sụp đổ.
Tự mình đích thân giết chết người phụ nữ của mình.
Bây giờ ngay đến cả cô gái mua về để làm ấm giường cũng bị người chú ruột này cướp mất.
Nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã.
Hắn hận tới nỗi nghiến răng ken két, nhưng không dám hé răng nửa lời.
Hưởng thụ người đẹp thổi bên tai, Mục Thiếu Hàn quan sát cả đấu trường, lạnh lùng nói: "Sao không thấy kẻ tên Vu Kiệt kia tới?"
Mục Phong cười xòa, quay đầu lại trừng mắt nhìn Mục Thanh nói: "Anh còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau lên tiếng thông báo đi?"
"Vâng thưa bố".
Mục Thanh chắp tay vâng lời xong, sải bước đi lên trước võ đài.
Ngay sau đó, một chân sai vặt nhà họ Lâm vội vàng dẫn đường cho đám người nhà họ Mục tới nơi nghỉ ngơi.
Sau khi bọn họ ổn định chỗ ngồi xong, ánh mắt của đám người dõi theo bước chân của Mục Thanh, toàn bộ đều chăm chú nhìn lên đài đấu võ rộng lớn mà uy nghiêm kia.
"Ồ, đó chính là thiên tài nhà họ Mục bị Vu Kiệt phế bỏ, Mục Thanh đó sao?"
"Hình như là anh ta, anh ta lên làm gì? Đã là một người bình thường rồi, chắc không phải lên tìm Vu Kiệt tính sổ đó chứ!"
"..."
Cuối cùng, Mục Thanh đi đến võ đài, đứng ở vị trí trung tâm, hắn quét mắt một lượt toàn đấu trường.
Hắn khẽ vẫy tay, tiếng bàn tán của mọi người lập tức im bặt, dù sao cũng là người nhà họ Mục, đại diện cho nhà họ Mục lên đài, đồng thời cũng là đại diện cho Mục Thiếu Hàn.
Tiếp theo...!
Sau khi toàn đấu trường trở nên yên lặng, Mục Thanh nhìn về phía cửa chính.
Hít một hơi thật sâu, gào to lên nói: "Con chó vô dụng Vu Kiệt, sắp đến giờ đấu võ rồi, sao vẫn chưa đến đây?"
"Không phải nói muốn trừng phạt nhà họ Mục tao sao? Vậy mà bây giờ còn chưa tới, lẽ nào mày sợ rồi?"
"Chú hai tao đã nói, chú ấy muốn vặt gãy cổ của mày, chúng tao đã đợi suốt ba ngày rồi đó!"
"Con chó vô dụng?"
- ---------------------------.