Dùng tốc độ nhanh nhất.
Sức lực mạnh nhất.
Không chút lưu tình.
Cũng không hề cho Lâm Doãn Nam cơ hội đánh trả.
Mọi người đều biết Nam Quyền và Bắc Thoái đứng ngang hàng nhau trong giang hồ.
Nhưng không biết nội tình bên trong, trải qua vô số thách thức, truyền nhân của các gia tộc Nam Quyền Bắc Thoái đã dần cải thiện các đòn tấn công bằng tay và chân của mình.
Nam Quyền bây giờ, không phải chỉ đặc biệt dùng đòn tấn công bằng tay, vứt bỏ hoàn toàn các đòn tấn công bằng chân như trước kia.
Mà là lấy quyền cước làm sức mạnh, dùng động tác chân hỗ trợ, bù đắp cho những thiếu sót trong các cú đấm ngắn hoặc dài.
Vừa rồi Lâm Doãn Nam cúi người lựa chọn tấn công từ dưới lên, có thể thấy cô ta đã nghiên cứu cách đánh của Nam Quyền, nhưng tiếc là, cô ta tính toán sai rồi.
“Bịch!”
Chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, Lâm Doãn Nam bay ra ngã trên mặt đất, khi cô ta định bò dậy.
“Phụt!”
Bởi vì cơn đau của một cước này thực sự quá khủng khiếp, cô ta đột nhiên phun một ngụm máu tươi trên đất.
“Doãn Nam!”
Sắc mặt Lâm Mạc Sơn căng thẳng, nhưng cố chấp cùng tín nhiệm trong lòng khiến đôi chân dù muốn bước đi vẫn phải kiềm chế lại.
Ông ta không thể...!
Trốn trong biệt thự cách đó không xa, nhìn thấy tất cả những việc xảy ra trên võ đài, đáy lòng Lâm Chính Nguyên chợt căng thẳng.
“Doãn Nam...”
Lâm Doãn Nam vẫn tiếp tục kiên trì, một ngụm máu phun trên đất không thể ngăn cản ý muốn thôi thúc cô ta đứng lên.
Cô ta siết chặt nắm đấm, cả người không còn chút sức lực nhưng vẫn cố chống đỡ cơ thể.
Đứng dậy.
Mái tóc rối loạn, một vài sợi bị máu tươi nhiễm đỏ xõa hai bên bờ vai.
Nhìn thấy cô ta như vậy, Mục Thanh vung nắm đấm, tung một cước thật mạnh trút bỏ hết những ấm ức chịu đựng suốt ba ngày qua, cười khẩy: “Nằm xuống đi cô Lâm, một cô gái chịu thua, không ai chê cười cô đâu”.
“Cô đó, vẫn còn thiếu chút trình độ”.
“Vẫn nên nhanh nhanh cút khỏi võ đài rồi gọi điện cho anh bạn cũ Vu Kiệt, kêu hắn tới đây chịu chết đi!”
“Hahaha...”
Tiếng cười trêu chọc vô cùng chói tai.
Đang cười nhạo sự vô dụng của cô ta.
Cứ như vậy rời khỏi võ đài?
Lâm Doãn Nam không cam tâm.
Cô ta run rẩy dùng tay áo lau sạch vết máu trên khóe miệng, nhịn đau từ từ đứng lên.
Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm gương mặt kiêu căng của Mục Thanh.
“Nghỉ ngơi!”
Tuyệt đối không được!
Cô ta nhớ!
Mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ trong nhà xưởng bỏ hoang ở Giang Thành, Vu Kiệt đã cứu cô ta khỏi bờ vực cái chết như thế nào.
Cô ta nhớ!
Tất cả những lời giải thích mà bản thân đã nợ Vu Kiệt trong sự cố hội thương nghiệp Vạn Hải ở Giang Thành.
Cô ta nhớ!
Ba ngày trước ở nhà họ Lâm, Vu Kiệt đã ép bố phải xin lỗi cô thế nào, đã ép cậu chủ nhà họ Long tháo chạy như chó rơi xuống nước thế nào!
Ba phần tình!
Đã nợ nhiều như vậy?
Làm sao trả lại đây!
Người xưa nói: Lấy thân báo đáp.
Nhưng Vu Kiệt từ lâu đã có người trong lòng, Lâm Doãn Nam cô xem là gì?
Bàn bè?
Nhưng bạn bè thôi, đủ sao?
Không đủ!
Lâm Doãn Nam cảm thấy không đủ, cho nên cô ta chỉ có thể kiên trì.
Kiên trì lúc người nhà họ Mục chế giễu Vu Kiệt anh, sỉ nhục anh, thay anh đứng lên, bảo vệ danh tiếng của anh.
Việc này tuy không thể trả hết ân tình.
Nhưng...cũng phải kiên trì tới cùng!
“Lại lần nữa”.
Lời thốt ra.
Lâm Doãn Nam lại đứng lên, cô ta nuốt xuống máu tươi đã trào đến cuống họng, hét Mục Thanh một tiếng, xông qua.
“Không biết sống chết”.
Mục Thanh cười lạnh, hoàn toàn không để việc này vào mắt, líu ríu nói: “Đây là địa bàn nhà họ Lâm, đánh chết cô ở đây có vẻ không hay lắm, nhưng tự cô muốn tìm cái chết, nếu tôi không đánh chết cô thì làm sao xứng với tên tạp chủng Vu Kiệt đã phế hết võ công của tôi kia”.
“Thôi được, lấy lại chút lợi ích trên người cô trước”.
Nói rồi, Mục Thanh lại giơ nắm đấm về phía Lâm Doãn Nam đang chuẩn bị xông tới.
Bởi vì một cước vừa nãy đã gây ra thương tích nghiêm trọng, động tác của Lâm Doãn Nam không thể nào nhanh bằng lần công kích đầu tiên.
Lần này cô ta không lựa chọn đánh bằng nắm đấm thông thường, mà khi sắp đến trước mặt Mục Thanh, cô ta cúi người, lấy bản thân làm trung tâm quét chân về phía Mục Thanh như gió thu quét lá.
Chiêu thức thay đổi cực nhanh?
“Hả?”
Mục Thanh nheo mắt, phản ứng có thể sánh với siêu nhân, nhảy lên cao tránh một đòn này.
Không ngờ Lâm Doãn Nam sớm đã nghĩ xong đối sách, sau khi tung một cước kia ra, cô ta xoay người nắm lấy cơ hội vòng ra sau lưng Mục Thanh, hai cánh tay trong nháy mắt ôm chặt cơ thể hắn ta.
“Quật ngã!”
Hai chân cô ta như cọc gỗ cong lại một góc 90 độ, cánh tay và eo đồng thời dùng lực, dùng chiêu thức quật ngã trong vật tay.
Nhưng...!
Ngay khi cô dùng lực, lại phát hiện...!
Tính nhầm rồi!
Cho dù có dùng bao nhiêu sức thì cơ thể Mục Thanh cũng hệt như một cây đại thụ cắm rễ sâu trong lòng đất, cứng đến nỗi không thể nào quật được.
“Không ổn”.
Bộ pháp của Nam Quyền sớm đã có bài tập đối phó chiêu thức này.
Lâm Doãn Nam phản ứng trong tức khắc.
Phải nới rộng khoảng cách ngay.
Nghĩ vậy, cô ta thả lỏng hai tay, khi vừa định lùi lại.
Bên tai truyền đến một tiếng châm chọc:
“Muốn chạy?”
“Còn kịp sao?”
Âm thanh vừa vang lên, hai cánh tay to lớn giữ lại.
Mục Thanh giữ lấy mái tóc xinh đẹp của Lâm Doãn Nam, dùng lực kéo về phía trước.
“Hụp!”
Hít một hơi lạnh, Lâm Doãn Nam nhẫn nhịn.
Còn chưa hết.
Mục Thanh xoay người, đôi chân như King Kong đạp thẳng vào đầu gối Lâm Doãn Nam.
“Ầm!”
Lâm Doãn Nam ngã phịch trên đất, nhưng đầu tóc bị giữ lại treo trên không trung.
Lúc này...!
Mọi người có mặt đều lắc đầu.
Có thể lật ngược tình thế, rất khó.
Cô ta đã thua rồi.
“Chó cái, là cô tự mình tìm cái chết đấy nhé!”
Mục Thanh giận dữ thấp giọng nói, giơ tay nắm chặt đầu tóc cô ta, sau đó, một bàn tay giáng xuống.
“Bốp!”
Bàn tay mạnh mẽ đánh lên người Lâm Doãn Nam.
Mục Thanh: “Tát đầu tiên, là cô nhận thay cho thằng chó Vu Kiệt đã phế võ công của tôi ở câu lạc bộ Đồ Long hôm đó, hôm nay tôi phải dày vò bạn cũ của hắn đến chết trước mặt tất cả mọi người!”
“Lâm Doãn Nam, cô đừng trách tôi, là cô tự chuốc lấy”.
“Bốp!”
Tát thứ hai.
“Bốp!”
Tát thứ 3.
Thứ 4.
Thứ 5.
Thứ 6.
Một tát lại một tát.
Đánh đến nỗi cả võ đài im lặng.
Đánh đến nỗi ai nấy đều nhiệt tình khen hay.
Đánh đến nỗi lòng Lâm Mạc Sơn như lửa đốt nhưng không dám manh động, bởi vì đây là thi đấu, thi đấu có quy tắc của thi đấu!
Một bạt tai đánh vào khóe mắt Lâm Doãn Nam, máu từ khóe mắt men theo miệng vết thương chảy ra nhuộm đỏ nửa khuôn mặt.
Một bạt tai khiến bên mặt còn lại trầy xước, dưới dấu tay đỏ chót, máu tươi rỉ ra từ miệng vết thương.
Một cú khác đánh vào ngực Lâm Doãn Nam.
Cứ đánh như vậy.
Lặp lại động tác cũ.
Đánh không ngừng!
Không dừng tay!
Khi Vu Kiệt còn chưa xuất hiện, hắn ta cứ liên tục đánh đập, chửi bới, phát tiết.
“Tiện nhân, kêu đi, cô kêu đi!”
“Chẳng phải cô cảm thấy anh bạn kia của cô rất tài giỏi sao?”
“Sao hắn vẫn chưa tới vậy?”
“Cô còn nói hắn không phải tên vô dụng?”
“Một thằng hèn nhát, một thằng hèn nhát chỉ dám trốn sau lưng phụ nữ!”
“Rác rưởi, rác rưởi, thứ rác rưởi chỉ xứng để tôi đạp dưới chân hahaha...”
“Bốp!”
Nhưng...!
Cũng ngay lúc này.
Một bóng dáng cực nhanh xông vào từ cửa nhà họ Lâm.
Một quyền, đấm thẳng vào nắm đấm của Mục Thiếu Hàn.
Bóng dáng đó, vô cùng uy nghiêm.
Động tác cơ thể, kinh thiên động địa!
Cặp mặt chứa đầy sát khí!
Vu Kiệt giọng điệu lạnh băng: “Mày nói ai...tìm cái chết?”
- ---------------------------.