Chưa chết.
Nhưng không có nghĩa là sức khỏe đã hoàn toàn khôi phục.
Ánh đèn trắng ngà chiếu sáng cả phòng phẫu thuật, bên trong chỉ có mấy người.
Nhìn lão anh hùng này nhắm mắt nằm trên giường bệnh, tất cả mọi người đều cảm thấy lòng mình trĩu nặng.
Diệp Lâm luôn rất tin tưởng y thuật của Mặc Bạch, nhưng lúc này cũng bắt đầu hoài nghi.
Là tại căn bệnh này khó giải quyết quá sao?
Hay vị Y Thánh nghiêm túc với sắc mặt nặng nề này là kẻ giả mạo?
Ông ta không hỏi ra câu ấy, mà nhìn về phía Mặc Bạch: “Lẽ nào cái bệnh vớ vẩn này còn khó hơn cả các loại độc dược trong sách Thần Nông Bách Thảo hay sao? Ngay cả ông cũng không chữa được?”
Mặc Bạch trợn trắng mắt nhìn Diệp Lâm, bầu không khí đang nặng nề, ông ta không muốn cãi nhau với lão già này, chỉ có thể thở dài giải thích.
“Nếu được chữa sớm hơn thì may ra còn hi vọng”.
“Nhưng tình trạng lúc này nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng nhiều”.
Mặc Bạch nói rất nghiêm túc.
“Có thể chữa được không?”, Diệp Lâm không hiểu về y thuật, chỉ muốn biết đáp án cuối cùng.
Mặc Bạch: “Tiểu Kiệt, con chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi! Con là đệ tử của ta, với bản lĩnh của con, hẳn là con cũng phát hiện ra, tuy rằng ông nội con đã qua cơn nguy kịch nhờ vào Thất Châm Tục Mệnh, nhưng thứ thực sự uy hiếp đến tính mạng là tử khí nằm ở cốt tủy, khí huyết và thần kinh!”
“Tử khí?”
Cụm từ lạ xuất hiện, khiến Lý Nam cau mày lại.
Vu Kiệt luôn im lặng nãy giờ, lúc này cũng nhíu mày thật chặt, ánh mắt hơi sững sờ.
Diệp Lâm mất kiên nhẫn: “Tử khí gì? Là độc à? Nếu là độc thì vận khí ép ra, còn tử khí nữa chứ! Ngay cả Diêm Vương tôi còn không sợ, sợ quái gì tử khí, tránh ra, để tôi!”
“Đủ rồi đó!”
Mặc Bạch trầm giọng quát: “Đến lúc nào rồi hả, ông bình thường một chút có được không? Ông tưởng tử khí dễ diệt trừ tận gốc lắm sao? Nếu lấy ví dụ, thì cơ thể con người tựa như một chiếc xe, chiếc xe có thể chạy được bao xa, sử dụng được bao lâu, phải dựa vào việc thường xuyên bảo dưỡng động cơ, và quan trọng hơn hết là xăng!”
“Thứ có tác dụng tương đương với xăng chính là khí - tinh khí trong cơ thể.
Bởi vì ẩn tật này đã ủ bệnh lâu trong người, vậy nên khi bộc phát ra sẽ kéo theo cơn đau suốt mấy chục năm.
Hơn nữa ông cụ Lý có tuổi rồi, tinh khí trong cơ thể không chịu nổi, từ tinh khí biến thành tử khí”.
“Bình thường loại tử khí đó có nhiều nhất trong xác chết, bây giờ còn sống đã là khó khăn lắm rồi, cũng giống với việc trộn lẫn nước với xăng, sẽ chỉ làm xe nhanh hỏng hơn thôi.
Ông đã hiểu chưa?”
Diệp Lâm cũng hiểu ra rồi, bèn hỏi: “Vậy đổi tử khí thành tinh khí là được thôi mà, chỉ tốn đôi chút tu vi, để tôi lo”.
Vừa nói, Diệp Lâm vừa vén tay áo lên, dắt tẩu thuốc vào cạnh hông.
Nhưng ông ta đang định vận khí thì một giọng nói vọng tới, phá tan bầu không khí nghiêm túc.
“Con cám ơn… Thôi thầy ạ!”
Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, cánh tay không ngừng run rẩy.
Thôi… thầy ạ.
Bất đắc dĩ đến thế.
“Thôi?”, Diệp Lâm dậm chân: “Sao có thể thôi được? Thôi cái quằn què!”
“Đó là ông nội con, con định thôi hả?”
“Lão Bạch!”
“Ông… Ông nhìn nó đi… Nó…”
Mặc Bạch thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Thôi, nghĩa là bảo ông thôi đấy”.
“Là sao?”
Mặc Bạch: “Nếu thay đổi tinh khí của một người thì cũng có nghĩa là thoát thai hoán cốt, xăng xe biến chất mà muốn thay thì phải xả hết ra, nhưng người… làm sao có thể? Trong thời xa xưa, lần thay khí duy nhất là do một người được phong Vương đã tụ tập linh khí trong đất trời để thay xương đổi máu cho vợ mình, nhờ đó mới thành công”.
“Chỉ hai chúng ta… có làm nổi không?”
Năm ngón tay của Lý Nam gần như sắp ghim vào thịt, trong đôi mắt đỏ ngầu đong đầy nước mắt.
“Ông Bạch… Bố tôi… không qua khỏi rồi, đúng không?”
Vu Kiệt bỗng nhớ tới điều gì đó, lập tức hỏi ngay: “Thầy Bạch, nếu con sẵn sàng hi sinh tu vi để dùng thuật hồi sinh, liệu có thể chữa khỏi ẩn tật của ông nội không? Lúc trước ở Giang Thành…”
“Không được!”
Còn chưa dứt lời, Mặc Bạch đã phủ định một cách dứt khoát.
“Thuật hồi sinh được dùng cho người vừa mới chết, lúc mới chết trên người vẫn còn sót lại hoạt khí, cũng chính là tinh khí, vậy nên dùng thuật hồi sinh mới có thể thành công.
Nhưng trên người ông cụ Lý không còn chút tinh khí nào cả, tất cả đều là tử khí, nói khó nghe hơn thì thân thể của ông cụ Lý chỉ là một cái xác không hồn, điều khác biệt duy nhất là vẫn còn ý thức”.
“Cho dù con đánh đổi bằng tu vi của mình thì cũng vô dụng…”
Vu Kiệt nuốt nước miếng, cố kìm nén nước mắt: “Thật sự không cứu được nữa sao?”
“Không cứu được, thật đấy”.
Mặc Bạch gật đầu, nhưng ngay sau đó, ông ta lại nói tiếp: “Nhưng có một cách có thể kéo dài tính mạng cho ông cụ Lý thêm hai năm nữa, đồng thời không phải chịu đau đớn bệnh tật, hai năm sau sẽ ra đi thanh thản”.
Nghe vậy, Vu Kiệt khắc ghi trong lòng, dập đầu nói: “Con cám ơn thầy, trong vòng bảy ngày, con nhất định sẽ mang được Tâm Liên về”.
Dứt lời, Vu Kiệt quay đầu nhìn Lý Nam: “Bố…”
“Có thể sắp xếp trực thăng vượt biên giúp con không?”
Lý Nam ngẩng đầu lên, lấy điện thoại di động ra: “Bố sẽ liên lạc với Lưu Soái!”
- ---------------------------.