Bầu trời tối đen như mực khiến bầu không khí ở Ninh Thành có chút ảm đạm.
Người ở nhà ga chen chúc lẫn nhau, đa số người sống trên đời này đều là những người đáng thương, vì cuộc sống mà phải bôn ba khắp nơi, vì cuộc sống tươi đẹp trong tưởng tượng mà phải nỗ lực làm việc, vì lợi ích của bản thân mà làm những chuyện vô cùng mất mặt.
Ngàn vạn cách thức đều hướng về một mục đích, vốn dĩ là như vậy
Sau một loạt những sự chuẩn bị và trải qua các thủ tục nghiêm ngặt, một chiếc chuyên cơ màu đen cất cánh từ sân bay Thiên Thành đã đến sân bay Ninh Thành.
Sau khi nhận được sự hướng dẫn của nhân viên đặc biệt, chưa đầy mười phút, Lý Đại Năng đã thay lại bộ quần áo của mình và đứng ở cổng nhà ga, nhóm người của tổ chức Đệ Nhất vừa đưa anh ta đến cổng thì trong nháy mắt đã biến mất trong đám đông.
Lý Đại Năng nhìn lên bầu trời, từng cơn gió lớn lạnh buốt thổi những đám mây đen thay đổi thành nhiều hình dạng khác nhau, cứ thế trôi theo gió.
Lý Đại Năng: “Lệ Lệ…”
Khéo mắt anh ta ngấn lệ, trong tay đang siết chặt một tấm thẻ bài bị nhét vào túi.
Nghĩ đến chuyện sau này phải tồn tại trên thế giới này bằng một thân phận khác, Lý Đại Năng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Có thể tiếp tục sống trên đời này một lần nữa, có thể trở về bên cạnh Triệu Lệ Lệ, như vậy đã là may mắn lắm rồi.
Lý Đại Năng siết chặt năm ngón tay: “Anh trở về rồi…Lệ Lệ, em có…ổn không?”
…
…
Triệu Lệ Lệ không hề ổn.
Đồng thời Dương Cẩm Tú cũng vậy.
Giây tiếp theo khi cánh cửa phòng bệnh bị đạp văng ra, bóng dáng của bốn người hòa thượng áo vàng lập tức đập vào tầm mắt của Dương Cẩm Tú.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Dương Cẩm Tú đã bị giật mình.
Còn nói chưa hết câu, đột nhiên lại có nhiều người đến đây như vậy.
Bọn họ là ai?
Đến đây làm gì?
Tại sao lại có hòa thượng?
Mà ánh nhìn đầu tiên của bốn người hòa thượng đang đứng trước cửa kia cũng lập tức rơi vào người Dương Cẩm Tú ngay sau khi nhìn vào phòng bệnh.
Ánh mắt lạnh lùng.
Người ta thường nói người xuất gia luôn có tâm từ bi, nhưng trong mắt của bốn người này không hề nhìn thấy một chút từ bi nào cả.
Chỉ có sự độc ác.
Sự lạnh lùng hờ hững.
“Rầm!”
Tiếng động đó đã lập tức kinh động đến y tá trực ban trong khu tầng này.
Một nhân viên trẻ tuổi tên Tiểu Như mặc bộ quần áo y tá màu trắng, đeo một đôi giày vải, nhanh chóng chạy đến.
“Ai vậy?”
“Ai cho các người đạp cửa vậy? Hòa thượng các người đều là người của chùa Thiếu Lâm sao?”
“Vào phòng bệnh VIP có đặt hẹn trước chưa? Mấy người là ai chứ?”
Các phòng bệnh ở tầng này hầu như chỉ dành riêng cho các nhân vật VIP đỉnh cấp, là y tá trực ban ở đây, Tiểu Như có đủ kinh nghiệm và khí chất vô cùng phong phú.
Hơn nữa lúc Triệu Lệ Lệ bị bệnh được đưa vào bệnh viện, ông cụ Dương đã dặn dò trước rồi, vả lại mấy ngày nay, vị cô chủ nhà họ Dương chấn động Ninh Thành này hầu như hai mươi tư giờ đều trực ở đây.
Tiểu Như hiểu rất rõ địa vị của hai người phụ nữ trong phòng bệnh này.
Hiện tại sắc mặt cô ta lại càng trở nên khó coi hơn nữa.
Phải đối đãi trịnh trọng với hai người này.
Nhưng…
Ngay khi Tiểu Như vừa nói xong, đang đi đến vị trí cách bốn người hòa thượng khoảng mười mét.
Thì bước chân của cô ta giống như chịu phải áp lực vô hình, bắt đầu dần dần cảm thấy sự đè ép.
Cô ta đột nhiên cau mày, bị hiện tượng kỳ quái này làm cho hoảng sợ.
Cô ta còn chưa kịp phản ứng!
Thì Tuệ Không đã giơ tay lên.
Người sau cùng trong bốn người kia, chỉ dời tầm nhìn từ trên người Dương Cẩm Tú sang người cô ta: “Thánh Tử ngay trước mặt, người phàm tránh xa trăm mét!”
“Rầm!”
Chỉ một câu nói.
Nhưng giống như hàng ngàn thanh kiếm lạnh băng đang lao về phía cô y tá nhỏ bé này.
Giây tiếp theo.
Máu văng tung tóe, bắn lên những bức tường trắng xung quanh.
Y tá Tiểu Như…bay ra ngoài!
Mãnh liệt đập vào tường, sau gáy bị đập quá mạnh, máu không ngừng tuôn ra.
Cô ta…chết rồi.
Tim ngừng đập, mũi ngừng thở, dần dần lạnh ngắt.
Da mặt trắng bệch, thậm chí còn chưa hiểu rõ bản thân tại sao lại chết?
Đôi mắt đang trợn trắng kia, đầy vẻ không thể tin được.
“A…”
Tiếng la hét vang lên trong phòng bệnh.
Triệu Lệ Lệ ngồi trên giường bệnh nhắm mắt lại, bịt chặt tai hét lên.
Dương Cẩm Tú hoảng sợ, cả người cô run lên, đồng tử đột nhiên co rút lại thành một điểm đen nhỏ.
“Các…các người là ai?”
Dương Cẩm Tú giống như ngọn núi sừng sững đứng chặn trước người Triệu Lệ Lệ, trừng mắt nhìn bốn người hòa thượng hỏi.
Sắc mặt Tuệ Đại vẫn lạnh băng: “Chùa Hàn Sơn, Tứ Thánh Tử”.
“Chùa Hàn Sơn?”
Vẻ mặt Dương Cẩm Tú mù tịt: “Tôi không biết chùa Hàn Sơn gì hết, các người muốn làm gì?”
Tuệ Tứ: “Đưa cô đi”.
Đi?
Đi khỏi Ninh Thành?
Dương Cẩm Tú không hề biết chùa Hàn Sơn là gì, nhưng dựa vào những hành động mà người hòa thượng lúc nãy đã làm, thì cô cũng hiểu rõ sự nguy hiểm của bốn người này.
Cô chợt cau mày, liên tục lùi về sau.
Không trả lời.
Im lặng không nói.
Nhìn thấy bốn người hòa thượng kia không hề nhúc nhích, Dương Cẩm Tú lập tức lấy điện thoại trong túi ra để gọi.
Nhưng cô vừa lấy điện thoại ra.
Tuệ Không bỗng thu ánh mắt lại, nói: “Thánh Tử trước mặt, quỳ xuống!”
Giọng nói vô cùng vang dội, giống như tiếng sấm xé nát trời mây, như tiếng bom nổ ầm ầm bên tai Dương Cẩm Tú.
“Rầm!”
Máu từ trên tai Dương Cẩm Tú chảy xuống.
Một áp lực vô hình giống như một bàn tay khổng lồ từ trên trời rơi xuống đè mạnh lên vai Dương Cẩm Tú.
Đầu gối chịu áp lực cực kỳ lớn.
Tiếp theo đó, thân là lão đại của Tứ Thánh Tử, Tuệ Tứ chắp hai tay đi đến trước mặt Dương Cẩm Tú, ngồi xuống, cúi đầu nhìn cô.
Sắc mặt Dương Cẩm Tú trắng bệch, cô không thể nào ngờ được hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này.
Rơi vào vòng xoáy sự thật liên quan đến chuyện hắn mất tích hai năm lăm về trước.
.