Trước đó rất lâu, Huyết Cương Bắc Băng vốn đã là một con cờ trên bàn cờ của ông cụ Lý.
Từ sau khi Nham Long đến thủ đô, cấu kết với Long Môn gây chuyện, sau đó bị Vu Kiệt giết, thì sư phụ của hắn, hoặc nói chính xác hơn là Huyết Cương Bắc Băng đứng sau lưng hắn đã được đặt lên bàn cờ của ông cụ.
Bỏ xe!
Lợi lòng thù hận tạo thành điểm khởi đầu cho một việc trọng đại.
Đây là thủ đoạn mà ông cụ Lý thường dùng.
Ở thế kỷ trước, sở dĩ cụ có thể được vị tiền bối cổ xưa kia tán thưởng, không chỉ bởi sự sáng suốt hơn người trong cách hành quân đánh trận, mà hơn thế nữa là vì mưu tính sâu rộng, mênh mông như trời bể, tính trời, tính đất, tính tường tận người trong thiên hạ, dùng khả năng mưu tính của mình để mưu cầu nghiệp lớn trăm năm cho tổ quốc, đó chính là… Thuật Đế Vương!
Huyết Cương Bắc Băng nổi danh khắp thế giới, thân là một trong ba vùng đất Tu La lớn, lực lượng của nó trải rộng khắp toàn cầu, thế nhưng trong “toàn cầu” này không bao gồm Hoa Hạ.
Không nói đến tổ chức Đệ Nhất, chỉ riêng Mật Điệp Tư do ông cụ Lý tự tay sáng lập, nó giống như một tấm lưới bao trùm tất cả mọi tin tức trên cả nước, mọi ngành nghề đều nằm trong phạm vi giám sát của Mật Điệp Tư.
Hơn nữa, tổ chức Đệ Nhất và nhà họ Lý còn có mối quan hệ đặc biệt, thế nên, bất kể người nước ngoài nào đến Hoa Hạ, muốn tra ra tung tích của hắn đều rất dễ dàng.
Dùng một câu mà ông cụ Lý từng nói để giải thích:
Tao cho mày vào, mày mới có thể vào, tao không cho mày vào, nếu mày dám lén lút trốn vào, vậy thì đừng trách tao đuổi cổ mày ra.
Có thể đổi thành một cách nói khác:
Tao cho mày biết, mày mới có thể biết, tao không cho mày biết, thì mày có tìm cũng không tìm thấy.
Huyết Cương Bắc Băng có thể tra ra được tin tức của Vu Kiệt ở thủ đô là do ông cụ Lý cho phép.
Tin tức Vu Kiệt xuất cảnh… cũng là ông cụ tung ra.
Ông cụ rời khỏi bệnh viện, bên cạnh không có ai… cũng do cụ lệnh cho tổ chức Đệ Nhất tung tin ra ngoài.
Tất cả tin tức đều do tao cung cấp cho mày!
Cạnh tao không có ai!
Cháu của tao giết chết đồ đệ của mày!
Tao đứng trên đường ra vùng ngoại ô, chờ mày đến giết!
Thế nên… ông ta đến!
Huyết Cương Bắc Băng – Viêm Ma.
Tao đã cung cấp tất cả tin tức cho mày, nếu mày còn không ra, thì đến chó cũng khinh.
Mưa như trút nước dưới ánh đèn đừng, từng đợt lại từng đợt nối tiếp nhau.
Hôm nay, Viêm Ma không mặc quần áo quá nổi bật, với tư cách là một cường giả đạt đến cảnh giới trên Thánh Kình, ngay thời khắc ông ta bước vào Hoa Hạ, hơi thở của trời đất gần như có sự biến hóa, ông ta tin, hiện tại có rất nhiều người đã phát hiện sự hiện diện của mình.
Cho nên cố gắng khiêm tốn một chút, báo thù mới là việc cấp bách mà ông ta cần phải làm.
Đối mặt với một cường giả Thánh Kình xa lạ, sau khi biết được tên tuổi của đối phương, Mặc Bạch cũng không buông lỏng cảnh giác, đồng thời, ông ta cũng cảm thấy rất bất ngờ, vì lúc trước, ông cụ Lý đã từng nói tu vi của đối thủ sẽ đạt đến mức này.
Ông ta thở dài: “Ông Lý, chỉ một mình tôi?”
Ông cụ Lý gật đầu: “Vất vả cho ông!”
“Được rồi, tôi đã biết!”
Cuối cùng, Mặc Bạch cũng chấp nhận sự thật.
Chuyện đã đến nước này, không thể lùi bước, chỉ có thể đối mặt.
Lại nói, vì thằng nhóc kia, ông ta cũng cam lòng.
Giống như lúc trước đã từng nói, một vị tiền bối chấp nhận làm chuyện gì đó cho một hậu bối xứng đáng, thông thường không vì bất kỳ lợi ích nào khác, chỉ vì mong muốn tốt cho đối phương.
Mặc Bạch và Diệp Lâm rất rõ thiên phú của Vu Kiệt.
Phong Thánh chỉ là vấn đề thời gian.
Phong Vương mới là mục tiêu cuối cùng.
Dù sao, trên thế giới này, người chính thức được phong Vương chỉ có mấy lão gì chôn dưới đất kia.
Nếu có thể phong Vương trước 30 tuổi, cả thế giới sẽ cổ vũ cho thằng bé.
Nghĩ đến đây, lòng Mặc Bạch càng thêm kiên định, ông ta bước lên trước một bước.
Ông cụ Lý rất tự giác quay người lui ra xa, đi đến dưới ngọn đèn đường, ngồi xổm xuống ven đường, lần nữa rút một điếu thuốc từ trong túi ra.
“Xoạt!”
Mặc Bạch búng tay.
Tia lửa bùng lên ở đầu điều thuốc.
“Đừng lãng phí thời gian”.
Mặc Bạch ngoắc tay với Viêm Ma: “Đến đây… Chịu chết đi!”
…
Ra tay.
Tốc độ cực nhanh.
Ngay sau khi nghe Mặc Bạch khiêu khích, Viêm Ma liền ra tay, ông ta bước lên, lách người một cái, bóng ông ta tựa như hàng ngàn sợi tơ vàng biến mất giữa màn mưa, cùng lúc đó, đại đạo thuộc về Viêm Ma ép xuống, ba bức tượng điêu khắc Ma Thần khổng lồ hệt như ba ngọn núi giáng xuống, ẩn trong không gian, tản ra trong đại đạo vô hình.
“Rầm!”
Trong khoảnh khắc, mưa to như vòi rồng bị lực lượng Thánh Kình do Viêm Ma bộc phát ra ngưng tụ lại thành mũi dùi băng và tên băng, đâm về phía Mặc Bạch.
“Được đấy”.
Mặc Bạch hét lớn một tiếng.
Đã rất lâu rồi không trải qua trận chiến nào như vậy, lần nữa đối mặt khiến ông ta cảm thấy rất hưng phấn.
Ông ta vân vê ngón tay, từ từ giơ lên, chỉ lên trời.
Đại đạo thuộc về ông ta ầm ầm bay lên, tựa như sông Trường Giang cuồn cuộn lao nhanh vạn dặm, giờ phút này, dường như ngọn đèn hai bên đường phút chốc đều tối đi.
Hai luồng đại đạo lập tức va vào nhau.
Trời đất xoay chuyển.
Nói đến thành tựu trong giới Thuật sĩ này thì Mặc Bạch đã vượt xa hầu hết mọi người.
Tất cả mọi người đều biết Mặc Bạch có một danh xưng là Y Thánh, nhưng lại không biết rằng càng có nhiều người trong võ giới xưng ông ta một tiếng Thuật sư!
Ngay khi nắm đấm của Viêm Ma chạm vào vách ngăn vô hình kia, khóe miệng Mặc Bạch nhếch lên, hai ngón tay ngoặc lại, nhanh chóng nắm thành quyền.
Sau đó quát lên bốn tiếng:
"Niêm!"
"Súc!"
"Triền!"
"Sát!"
- ---------------------------.