Trời đã sáng.
Mưa đã tạnh.
Sau cơn mưa, đường núi lầy lội, chạy suốt một đêm khiến cơ thể Vu Kiệt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đã đến giới hạn, nếu lái xe, chỉ mất hai tiếng có thể đến nước nghèo, thế nhưng… anh đi bộ.
Tuy nhiên, trước buổi trưa, Vu Kiệt vẫn đến đúng địa điểm trong kế hoạch.
Khu vực này đã tiến vào phạm vi lãnh thổ của nước nghèo, bởi vì thật sự quá nghèo, thế nên đường biên giới của bọn họ cũng không khó để thông qua, thậm chí gần như không có người canh giữ.
Nếu so sánh thì nơi đây cùng lắm chỉ có thể xem như một thành phố.
Đất đai xung quanh khô cằn, nứt nẻ, sau khi mây đen tan đi, để lộ bầu trời quang đãng, có thể thấy được thành phố này là một hệ sinh thái hoàn chỉnh.
Bất kể là quán ăn, khách sạn, hay cửa hàng, xí nghiệp với đủ loại ngành nghề, đều có thể dễ dàng tìm thấy ở đây, có cả xe ô tô đời cũ, loại dùng để chở hàng đường dài, tuy nhiên, nhìn chung thì cuộc sống ở đây dường như lùi về 70 năm trước, vào khoảng những năm 1950, vô cùng lạc hậu.
Vu Kiệt đứng trong đám người, tháo khẩu súng bắn tỉa trên lưng xuống, giấu trong balo, hiện tại, trông anh hệt như một nhà thám hiểm bình thường, không quá thu hút sự chú ý.
Hiển nhiên, đây là kết quả mà anh muốn.
“Tính toán thời gian, hiện tại hẳn là mấy người Trương Thanh đã báo cáo tình hình về biên cảnh rồi…”
Vu Kiệt khe khẽ thở dài: “Hi vọng bọn họ có thể hiểu ý mình, con đường kế tiếp… để mình tự đi!”
Nói xong, anh bắt đầu tìm kiếm một cửa hàng xe hơi trong thành phố.
May mắn trước khi đi, anh đã xin người nhà một tấm thẻ, bằng không lần này anh cũng không biết nên giải quyết như thế nào.
Sau khi ăn qua loa vài thứ, nhét đầy cái bao tử, Vu Kiệt liền đến một khu chợ xe cũ ở gần lối ra thành phố.
Trong thành phố này, ngoại trừ người dân bản địa, còn có người đến từ khắp nơi trên thế giới, cho nên những ông chủ làm ăn ở xung quanh đây đều thông thạo nhiều thứ tiếng.
Vì cuộc sống, người ta luôn phải học hỏi để phát triển.
Đương nhiên, ở đây có quá nhiều người đến từ các vùng khác nhau, cho nên rất loạn, đám côn đồ hoành hành khắp nơi, đây cũng chính là một trong những tệ nạn do cuộc sống nghèo khó sinh ra.
Thường thường, những nơi thế này, phần lớn đều trở thành mảnh đất vàng của giới lính đánh thuê.
“Ông chủ!”
Bước đến cổng, Vu Kiệt cũng lười dùng những ngôn ngữ khác, trực tiếp sử dụng tiếng mẹ đẻ, lớn tiếng hô chủ quán đang chắp tay đi tới đi lui trước trong chợ.
Nghe tiếng gọi, ông chủ lập tức nở nụ cười, nhanh chân chạy đến, dùng thứ tiếng châu Á sứt sẹo nói: “A… Oh my god, là người Hoa Hạ, ôi… trời ơi, quả thực… quả thực là khách quý, hiếm gặp, vị khách tôn quý đến từ phương Đông này, anh cần gì?”
Ông chủ là người rất biết làm ăn.
Vu Kiệt nói: “Tôi muốn mua một chiếc xe, loại xe việt dã đường dài!”
“À?”
Mắt ông chủ sáng lên: “Không biết quý khách muốn mua xe Jeep để làm gì?"
Vu Kiệt vỗ vỗ balo du lịch màu xanh phía sau: “Để mạo hiểm!”
“Ra là thế, trùng hợp thật đấy, vừa khéo, cửa hàng của chúng tôi còn thừa một chiếc xe Jeep cuối cùng, nếu ngài đến chậm một bước, sợ là đã bị người ta mua mất rồi, mau đến đây, tôi dẫn anh đi xem”.
Nói xong, ông chủ vội dẫn Vu Kiệt vào chợ, những chiếc xe cũ bày la liệt khắp nơi khiến khu chợ có diện tích khá lớn này trông có vẻ bừa bộn.
Không bao lâu sau, bọn họ đi đến trước một chiếc xe Jeep đời cũ có chút cũ nát, nhưng linh kiện và những thứ khác đều khá hoàn hảo, không bị hỏng hóc gì, có thể sử dụng được.
Vu Kiệt hài lòng gật đầu: “Bao nhiêu tiền?”
Ông chủ ngẫm nghĩ: “Đổi thành tiền Hoa Hạ độ khoảng 50 ngàn tệ, chúng tôi tặng thêm cho ngài 100 lít xăng, đủ để chiếc xe việt dã này chạy hơn một ngàn ba trăm cây số”.
Năm mươi ngàn tệ.
Hơn một ngàn ba trăm cây số.
Mua thêm 100 lít xăng nữa, cũng gần đủ để đến trại Tuyết.
Sau khi tính toán lộ trình và thời gian, Vu Kiệt cũng không thắc mắc gì thêm, khẽ gật đầu, lấy ra một tấm thẻ.
“Thanh toán!”
“Tốt quá!”, ông chủ mừng rỡ, làm ăn thích nhất là gặp khách hàng thoải mái như vậy.
Nhưng ngay khi ông ta định mang thẻ đi thanh toán thì một bóng người chợt xuất hiện ở cửa.
Người nọ dùng tốc độ cực nhanh đi đến cách bọn họ khoảng 10 mét, hai tay ôm ngực, nói:
“Đợi một chút!”
“…”, ông chủ sững sờ, quay đầu nhìn về phía người nọ.
Là một cô gái, khoác trên người một bộ đồ da ôm gọn cơ thể, phong cách đơn giản mà lão luyện, có thể nhìn ra được đó là một người luyện võ, cùng với việc cô ta nói tiếng châu Á khá lưu loát, có thể thấy được đã được đào tạo ngoại ngữ chuyên nghiệp.
Ngoài những thứ đó…
Khi Vu Kiệt nhìn thấy khoảng giữa ngón trỏ và ngón cái của cô ta, vẻ mặt anh lập tức thay đổi.
Tay chơi súng!
“Cô chủ tôn quý, cô là…”
Lỗ Phi Nhã túm mớ tóc rơi rớt hai bên vai, buộc lên, sau đó lấy ra một tấm thẻ: “Tôi ra 100 ngàn tệ, mua chiếc xe này!”
“Híz-khà-zzz...”, một trăm ngàn tệ.
Ông chủ sợ ngây người.
Con số này cao gấp ba lần số tiền mà ông ta nhận được đấy.
Quan trọng hơn nữa chính là số tiền này gấp đôi so với con số Vu Kiệt trả.
Đây là… muốn đoạt xe?
Lại đến vì… tôi à?
A… Ha ha!
Vu Kiệt đút một tay vào túi quần, tay còn lại ngoáy ngoáy lỗ tai, thái độ chẳng chút để tâm, thấp giọng nói: “Cô vừa nói gì?”
“Tôi không nghe rõ, cô lập lại lần nữa xem!”
- ---------------------------.