Hai chữ “diệt sạch” này bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Lật ngược tình thế ở bước đường cùng.
Lật ngược tình thế ngay lúc tuyệt vọng.
Lật ngược tình thế bằng sức mạnh thực sự.
Không nghi ngờ gì, Vu Kiệt chính là loại thứ ba.
Vu Kiệt đạt được danh hiệu Lang Vương trong khoảng thời gian canh giữ biên giới, trong quá trình chiến đấu với đám côn đồ xâm phạm biên giới hết lần này đến lần khác, ngoại trừ có được kinh nghiệm chiến đấu, anh còn thu hoạch thêm cho mình sự hiểu biết về đám người vì tiền mà tìm kiếm lợi ích cuộc sống này.
Sát thủ.
Và lính đánh thuê.
Tuy cách thức thực hiện nhiệm vụ không giống nhau nhưng nói cho cùng trong bản tính của bọn họ đều có một điểm giống nhau.
“Sợ chết!”
Bọn họ đều là đám thợ săn tiền thưởng, bán mạng vì tiền.
Nhưng khi thật sự phải bán mạng thì lại không ai ngu mà đi nộp mạng, rốt cuộc cũng chỉ là đám người keo kiệt, mạng mất rồi, tiền giữ làm sao tiêu đây?
Bọn họ không phải chiến sĩ Hoa Hạ, trong lòng không có cố chấp và tín ngưỡng cao hơn mạng sống, bọn họ chỉ có một mục đích duy nhất là phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền sau đó hưởng thụ cuộc sống.
Nhưng Vu Kiệt thì khác!
Tín ngưỡng của anh cao hơn tính mạng của bản thân.
Cho nên ngay thời điểm đối đầu, anh đã thắng rồi!
Lợi dụng cuộc chiến tâm lý để giúp bản thân chiếm thế thượng phong, ép bốn chiến sĩ kia tạm thời lùi bước, sau khi hóa giải mối đe dọa lớn nhất đối với bản thân thì chuyển mục tiêu lên người tên sát thủ đang giữ tâm liên, giết chết trong thời gian ngắn nhất!
Đây là kế hoạch của anh.
Cũng là cách thức chiến đấu của anh.
Trên chiến trường, chiến đấu không chỉ dùng sức mạnh mà còn dùng cả dũng khí, bình tĩnh và trí tuệ, bất kì hành động nào cũng đều ẩn chứa sự quan sát tỉ mỉ về tính cách, giành được điểm có lợi cho bản thân trên phương diện tâm lý và mở rộng vô hạn, từ đó đạt được thắng lợi.
Cho nên, anh rất đáng sợ.
Một khi anh toàn tâm toàn ý tham gia vào trận chiến, cái tên Lang Vương này mới có thể có được sự giải thích hoàn hảo nhất!
Trên nền tuyết trắng, thi thể kia nằm trong vũng máu, cơ thể chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã trở nên lạnh ngắt, nhiệt độ thấp đến nỗi chẳng khác nào một tảng băng.
Thậm chí ngay lúc ngạt thở sắp chết có lẽ hắn ta cũng không biết vì sao mình chết, chết như thế nào, rõ ràng cơ thể mình đã ẩn nấp khỏi tầm nhìn của kẻ địch, vì sao còn có thể bị bắn trúng?
Không có vì sao!
Tiếng súng nhỏ dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Giây phút tiếng súng biến mất kia, bốn La Sát lập tức có phản ứng.
Bọn họ trợn tròn mắt, mơ hồ đoán ra được điều gì đó, đưa mắt nhìn nhau.
“Không ổn!”
Lỗ Phi Nhã cũng có phản ứng: “Liên lạc với lão ngũ ngay”.
“Vâng”.
Một người vội vàng cầm bộ đàm, gương mặt căng thẳng gào lên: “Lão ngũ, lão ngũ, nghe rõ trả lời, trả lời...”
Tất cả đều bắt đầu nôn nóng, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Lão ngũ...”
Cho dù có hét bao nhiêu, hét những câu gì thì đầu bên kia bộ đàm cũng không nghe được âm thanh.
Không có bất kì âm thanh nào truyền tới.
Ngay cả tiếng hít thở cũng trở thành một sự mong đợi.
Chỉ sót lại tiếng gió thổi không ngừng, nó như một lưỡi dao từng chút từng chút cứa vào lòng bọn họ.
“Chết rồi!”
Tên La Sát vừa hét buông bộ đàm xuống, một phút trôi qua cũng không trả lời lại, việc này đã chứng minh một điều.
Sau khi Lang Vương nổ phát súng đầu tiên về phía bọn họ, phát súng thứ hai bắn ra không phải hướng vào bọn họ mà là hướng về phía mồi nhử đang cầm tâm liên kia.
Hơn nữa...!
Thành công giết chết!
Dần dần, khuôn mặt 5 người đều như tro tàn, lồng ngực đầy sự phẫn nộ nhưng lại không biết bộc phát nơi nào!
Dưới vẻ mặt cam chịu còn ẩn chứa sự sợ hãi.
Một loại sợ hãi ăn sâu vào tận xương tủy, không có cách nào diệt trừ tận gốc được.
Một tên sát thủ nuốt nước bọt, con ngươi co lại thành một chấm đen: “Đây chính là...Lang Vương?”
Thông qua trận chiến ngắn ngủi vừa rồi, mọi người đều ý thức được cách biệt giữa bản thân và Lang Vương, ngoài yếu thế hơn về sức mạnh thì còn yếu đuối hơn về tâm lý!
Giả sử lúc nãy bốn người bọn họ đều nổ súng với Vu Kiệt.
Giả sử không ai trong số bốn người bọn họ bỏ trốn.
Giả sự bọn họ có thể không sợ chết hơn một chút.
Có lẽ, người nằm trên đất, bị bao trùm bởi máu tươi bây giờ không phải là người của bọn họ, mà là Lang Vương danh tiếng lẫy lừng kia!
Đáng tiếc, thế giới này không có nếu như, cũng không có thuốc hối hận!
Vĩnh viễn không thể trở lại lúc đầu.
Bỏ lỡ thời cơ tốt nhất thì còn có thể làm gì?
Lỗ Phi Nhã siết chặt nắm đấm, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt: “Vu Kiệt...anh đợi đó cho tôi!”
“Các người sao vậy? Tất cả ngẩng đầu lên hết cho tôi, các người là những chiến sĩ kiêu ngạo nhất của giới sát thủ, là sát thủ mạnh mẽ nhất của tổ chức Thánh Đường ta, chỉ một chút khó khăn đã làm các người thất bại rồi sao?”
“Hắn chỉ có một mình, dựa vào chút tiểu xảo đã hù dọa được các người rồi hả? Nhỡ kĩ, các người là một thể thống nhất, Lang Vương hắn cho dù mạnh hơn nữa cũng chỉ có một mình, giết chết hắn, mang đầu của hắn tới trước mặt tôi”.
“Rõ!”
Bốn La Sát quỳ một gối.
Nhưng...!
Cùng lúc bọn họ vừa hô xong câu này thì một tràng tiếng bước chân dồn dập kéo tới, một bóng dáng để lại dấu chân hằn sâu trên mặt tuyết.
Đến rồi.
“Giết tôi?”
“Tôi cho các người cơ hội này”.
Vu Kiệt tới rồi.
Anh hét lớn như một tiếng sấm nổ tung trong không trung!
Tất cả mọi người đều như bị sét đánh.
Lập tức xoay người.
Chỉ thấy Vu Kiệt đeo súng bắn tỉa sau lưng, tay cầm dao găm xông tới.
Cùng lúc này, dao găm mất đi lực nắm xoay tròn một vòng ở giữa không trung.
Chính vào lúc đó.
Một tay Vu Kiệt hướng xuống dưới, khom lưng phóng tới, đồng thời bật người bắt lấy dao găm chém xéo xuống!
“Xoẹt”.
Cứa ngang cổ.
Lập tức quyết định được thắng bại!
Chết!
...!
- ---------------------------.