Đã chết!
Tiếng súng nổ dần trở nên xa xăm.
Nhưng bên tai anh vẫn còn quanh quẩn lời của người chiến sĩ ở đầu dây bên kia.
Ông Lưu… tự sát.
Năm ngày trước, trong trí nhớ của Vu Kiệt, ông cụ đã lập nhiều chiến tích lừng lẫy nhưng lại rất thân thiện, dễ gần kia còn đứng bên cạnh vỗ vai khích lệ anh.
Dưới bầu trời đêm đầy sao sáng rực, ở tận sâu trong rừng rậm, ông ấy đứng đó, dõi mắt trông mong người đi trở lại.
Có đôi khi, người… chỉ trong phút chốc đã không còn.
Không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Không ai biết người bên cạnh mình sẽ đột ngột rời đi.
Cũng không ai biết ký ức sẽ giúp chúng ta gắng gượng được bao lâu… bao lâu…
Thực ra, có đôi khi, trong đầu Vu Kiệt thoáng qua một cảnh tượng.
Anh biết ông Lưu và ông nội của mình từng là chiến hữu, cũng biết mối quan hệ của họ thân thiết hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, cho nên, mấy ngày này, mỗi đêm, anh đều tưởng tượng cảnh hai ông cụ ngồi trong sân.
Cùng uống chút trà.
Tâm sự chuyện cũ.
Mấy đứa cháu vây quanh gối.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Thế nhưng, còn chưa quay về, anh đã nghe tin ông cụ qua đời.
Lại còn là tự sát.
Lần cuối cùng gặp mặt ở biên cảnh, Vu Kiệt nhớ rõ ông Lưu đã vẫy tay chào tạm biệt, còn dặn dò anh bảo trọng.
Anh nhớ hình ảnh lần đầu tiên anh và ông Lưu gặp nhau tại Giang Thành, ông ấy quấn áo chỉnh tề, cúi chào anh kiểu nhà binh.
Anh còn nhớ rất nhiều, rất nhiều ký ức, có quá nhiều điều muốn nói.
Đầu tiên chính là cảm ơn, vì những việc mà ông Lưu đã giúp đỡ anh…
Từng chuyện từng chuyện…
“Ông… ông Lưu…”
Đứng giữa một vùng tuyết trắng, tin tức đầu tiên nhận được khiến Vu Kiệt rơi vào một loại trạng thái khó có thể hình dung.
Cảm nhận được nguy hiểm nhưng lại không có phản ứng.
Anh không biết nên làm thế nào… làm thế nào để đối mặt với chuyện này.
Anh chỉ rời đi năm ngày để chấp hành nhiệm vụ, lúc chuẩn bị quay về thì có người nói với anh rằng ông cụ mà anh vô cùng kính trọng đã tự sát.
Anh không biết nguyên nhân, nhưng anh biết một điều…
Ông lão kia sẽ không còn vỗ vai anh nữa.
Ông ấy cũng sẽ không có cơ hội cúi chào kiểu nhà binh với anh.
Ông lão kia…
“Ông Lưu…”
Vu Kiệt chợt nhớ ra điều gì đó.
Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm mảnh vỡ của cái điện thoại nằm rải rác trên nền tuyết.
Điện thoại… vỡ rồi!
Chợt, anh giật mình nhận ra, dường như vừa rồi có một viên đạn lao vụt qua bên tai mình, bắn nát điện thoại.
Anh không còn cơ hội hỏi xem tin tức đó có chính xác hay không.
Không có cơ hội.
Kẻ địch đã đến.
Anh muốn trở về…
… trở về gặp ông Lưu một lần cuối, ông ấy ra đi khiến người ta trở tay không kịp, là thế hệ sau, anh nên đến, dù chỉ là nhìn mặt ông ấy một lần cuối cùng đã đủ rồi.
Thế nhưng…
Điện thoại đã không còn!
Đáng giận!
Anh thật sự nổi giận!
Mỗi lần muốn làm điều gì đó, luôn có một đám châu chấu nhảy ra, bay qua bay lại trước mặt anh.
Lại có người… muốn ngăn cản bước chân anh.
Anh chỉ muốn rời khỏi đây.
Anh thầm nghĩ sau khi lấy được Tâm Liên, anh sẽ quay về với gia đình của mình.
Anh không thích giết chóc, không muốn giết người, nhưng luôn có người chạy tới đòi giết anh.
Anh rất tức giận.
Một luồng sát khí nồng đậm hơn rất nhiều so với trận chiến năm năm trước dần dần bao phủ tim anh.
Lỗ Phi Nhã chợt cảm nhận được hơi thở khiến cho lòng người chấn động, cô nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm vị Lang Vương Hoa Hạ trước mặt: “Vu… Vu Kiệt…”
Theo như lẽ thường, lúc này, đáng lẽ cô ta nên cười nhạo Vu Kiệt.
Cô ta nên cảm thấy vui sướng, vui vì đột nhiên phía trên khe vực núi Tuyết lại xuất hiện kẻ địch của Vu Kiệt, nhưng lúc này đây, cô ta lại không cảm thấy một chút vui sướng nào, ngược lại còn có cảm giác sợ hãi, một nỗi sợ không tên dần dần cuộn trào trong lòng cô ta.
Lúc ở chợ xe cũ, bị Vu Kiệt dùng súng chĩa vào đầu, cô ta không cảm thấy sợ như vậy.
Tại khe vực núi Tuyết, lần đầu tiên mượn đao giết người, nhưng lại bị Vu Kiệt tiêu diệt, cô ta không cảm thấy sợ như vậy.
Bên cạnh, một tên lính đánh thuê thấy vậy, đột nhiên lớn tiếng cười nhạo: “Ha ha, anh Thiên Thần à, anh xem, Lang Vương Hoa Hạ bị một phát súng của anh dọa sợ, không dám nhúc nhích luôn kìa.
Chắc là sợ chết khiếp rồi! Ha ha…”
Những người khác cũng cười ầm lên.
“Đúng đấy, chắc chắn là vậy, tôi còn tưởng Lang Vương Hoa Hạ tài giỏi lắm cơ, không ngờ cũng chỉ như vậy!”
“Nói thế nào ấy nhỉ, gì mà Lang Vương Hoa Hạ, đó chẳng phải chỉ là một con cún con thôi sao? Chắc là chạy đến địa bàn lạnh lẽo của chúng ta, bị lạnh đến hỏng đầu mất rồi!”
“Ha ha ha…”
Đông lạnh đến hỏng đầu!
Sau khi thấy Thiên Thần Điện chủ bắn ra một phát súng, nhưng Vu Kiệt lại chẳng chút phản ứng, đám lính đánh thuê kìm lòng không được lớn tiếng cười nhạo.
“Lưỡi dao sắc của Tổ quốc” trong truyền thuyết… là vậy à?
Phản ứng cơ bản nhất của chiến sĩ là nghe thấy tiếng súng lập tức tránh né mà hắn cũng không có!
Vậy mà cũng xứng gọi là… Lang Vương?
Ha ha!
Nhưng…
Ngay khi tiếng cười nhạo vang vọng phía trên khe vực…
Bỗng chốc…
Vu Kiệt, vốn đã bị sát ý bao trùm trái tim, đột nhiên di chuyển.
Trong phút chốc, anh biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên.
“Đoàng!”
Vu Kiệt có hành động.
Viên đạt bay vọt ra từ họng súng bắn tỉa.
Kế đó…
“Bịch!”
Thiên Thần nhíu mày.
Đầu tên lính đánh thuê bên cạnh hắn nở hoa, cứ thế ngã ra sau.
Đúng vậy!
Lang Vương đã… hành động!
- ---------------------------.