Không phải điên.
Cũng không bị điên.
Nhưng trong mắt người khác trạng thái đó quả thật rất giống một tên điên.
Nếu là một người bình thường thì cho dù thực sự có sức mạnh cũng sẽ không lao lên mà hứng mưa đạn của hơn một trăm người.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ cảm thấy đáng sợ rồi!
Hắn…có phải là người không?
Trong lòng Lỗ Phi Nhã thầm hỏi.
Không có câu trả lời.
Lúc này tuyết trắng lại bắt đầu bay tán loạn.
Vốn là một buổi sáng đầy nắng, nhưng không biết tại sao hiện tại trời lại chuyển âm u.
Những đám mây đen ùn ùn kéo đến cùng với sấm sét che kín cả bầu trời.
Tốc độ của Vu Kiệt càng ngày càng nhanh.
Từ góc nhìn của Thượng Đế, anh không phải tiến lên theo một đường thẳng, mà giống như một con rắn, di chuyển ngoằn ngoèo, tốc độ nhanh như tốc độ của mắt thường vậy.
Trên mặt tuyết lưu lại vô số những dấu chân, Vu Kiệt liều mạng xông lên.
Khu vực xung quanh hẻm núi Tuyết tương đối trống trải, không giống như vừa rồi có đủ thứ ẩn nấp.
Không thể nào lùi bước và cũng không không có cơ hội mà lùi bước.
Vì vậy, chỉ có thể chiến đấu!
Dưới tình huống này chỉ có thể dốc hết sức mạnh của bản thân để hoàn thành trận chiến này, chỉ có một phương thức chiến đấu duy nhất.
Giết!
Người đời chỉ biết Lang Vương Hoa Hạ là tay bắn súng số một trong bảng xếp hạng bắn tỉa trên thế giới, nhưng lại không hề biết, xét về chiến đấu ở cự ly gần, Lang Vương cũng được xếp số một.
Đặc biệt là dưới sự giúp sức của võ đạo hóa kình, năng lực chiến đấu của anh lại được thăng cấp đáng kể.
Bên cạnh hẻm núi, Thiên Thần đã bắn hết một băng đạn nhưng ngay cả góc áo của Vu Kiệt cũng không đụng đến được, gã ta sốt ruột: "Đạn, đạn, người đâu, thay đạn cho tôi”.
"Vâng".
Một tên lính đánh thuê vội vàng đặt hộp tiếp tế xuống rồi lấy băng đạn đặc biệt của súng M134 ra.
Lúc này tất cả mọi người đứng trên hẻm núi gần như đều đang trong một tình trạng căng thẳng khó có thể hình dung được.
Trong mắt bọn họ, dường như khoảng cách của Lang Vương càng ngày càng gần, thần chết đã vẫy tay với bọn họ rồi.
Những tia lửa nhỏ do ma sát giữa đạn và nòng súng liên tục bắn ra giữa nền tuyết trắng.
Trong lòng mỗi người đều bị một cảm giác áp bức bao phủ.
“Con mẹ nó, nhanh lên!”
Thiên Thần thúc giục, đồng tử chợt co rút lại.
"Đến rồi đây, đến rồi đây".
Tên lính đánh thuê kia trả lời.
Nhưng…
Ngay khi hắn ta vừa chạy đến thì Vu Kiệt đã tăng tốc chạy như bay lên trên sườn dốc, tên lính đánh thuê đang cầm băng đạn kia bỗng lọt vào tầm ngắm của anh.
"Tìm được rồi!"
Tuy Vu Kiệt có khả năng thăm dò quỹ đạo của đạn và sử dụng năng lực phát tán hóa kình để đóng băng vị trí xung quanh, nhưng một khi liên tục sử dụng loại vũ khí có lực sát thương cao này, thì cho dù có là cường giả hóa kình cấp bảy, cũng khó có thể giữ được cường độ tiêu hao cao này.
Sau khi tập trung vào mục tiêu, Vu Kiệt giơ súng bắn tỉa lên, anh né người tránh một viên đạn đang bay đến trước mặt, một chân đạp xuống lấy đà rồi bay lên, lộn một vòng cung quỷ dị nhảy đến bên cạnh, lao vào trong tuyết trắng.
Trong nháy mắt đã an toàn tiếp đất, thân thể tìm được vài chỗ chống đỡ.
Sau đó…
Vu Kiệt sớm đã nhắm được mục tiêu, ngón tay bóp cò.
"Đoằng!"
Viên đạn bắn xuyên qua đầu.
Tên lính đánh thuê trong tay đang cầm băng đạn kia lập tức ngã xuống đất.
"...", Thiên Thần.
Nhìn thấy hết tên thuộc hạ này đến tên thuộc hạ khác liên tục ngã xuống, gã ta hoàn toàn bị chọc giận: "Đồ…đồ khốn!”
“Ông đây không tin, Lang Vương mày thật sự là thiên hạ vô địch, ngay cả đạn cũng không sợ!”
Gã ta ngồi xổm xuống nhặt băng đạn, chuẩn bị quay người lại tiếp tục bắn về phía Vu Kiệt.
"Đoằng!"
Lại thêm một tiếng súng vang lên.
Vu Kiệt bóp cò, trực tiếp bắn nát băng đạn kia!
Động tác quá nhanh, gần như ngay cả một giây điều chỉnh cũng không có.
Sau khi xác định thứ kia đã bị bắn nát, Vu Kiệt lại điều chỉnh tầm ngắm nhắm vào Thiên Thần.
Anh không hề biết gã ta là ai, cũng không biết địa vị của gã ta ở nhóm Thiên Thần Điện là gì, nhưng anh đã quyết định tất cả bọn này đều phải giết, cho nên trong mắt anh kẻ nào chết trước, kẻ nào bị giết trước, kẻ nào có thân phận gì cũng đều không quan trọng.
Nhưng đúng lúc Vu Kiệt chuẩn bị tiếp tục nổ súng.
Thì vị trí của anh lại một lần nữa bị bão đạn bao vây.
Vô số viên đạn bay về phía Vu Kiệt.
Anh vội vàng nấp vào chỗ khác né tránh, nhanh chóng lao đến hẻm núi, khoảng cách còn lại chỉ khoảng ba trăm mét.
Anh tăng tốc nhanh hơn.
Phía bên kia, sắc mặt Thiên Thần vô cùng dữ tợn, một cảm giác bị áp bức và sỉ nhục trước nay chưa từng có ào ạt dâng lên trong lòng gã ta.
Thiên Thần nhìn chằm chằm vào băng đạn kia.
Đã bị rơi vãi dưới hẻm núi.
Đối phương chỉ có một người.
Bên mình có hơn trăm người.
Trăm người đấu với một người, nhưng ngay cả một viên đạn cũng không bắn trúng đối phương, ngược lại còn thiệt hại mấy mạng người của mình?
Từ khi nhóm Thiên Thần Điện được thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện chiến tích như vậy.
Đó là sự sỉ nhục!
Thiên Thần đứng dậy, người đàn ông trung niên này quay đầu lại nhìn, người của nhóm Thiên Thần Điện bỏ mạng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều…càng ngày càng nhiều…
Khóe miệng gã ta nhếch lên một nụ cười tự giễu: "Không hổ là...!Lang Vương!”
Trong quá trình di chuyển với tốc độ cực nhanh còn có thể liên tục tìm kiếm được vị trí của những tay bắn tỉa giỏi để tiêu diệt, gã ta không thể tìm được người thứ hai nào có bản lĩnh và năng lực chiến đấu mạnh đến vậy!
Danh tiếng của Lang Vương Hoa Hạ, không giả chút nào!
Nhưng…
Nhóm Thiên Thần Điện của gã ta cũng không phải là cái mác.
“Anh Thiên Thần…làm sao đây? Làm sao bây giờ…tên kia càng ngày càng đến gần rồi..."
Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng xuất hiện một chiếc trực thăng đang bay vù vù đến.
“Còn có tôi!”
"Tôi..."
"Chúng tôi!"
Mười chín chiến sĩ Long Tiễn cũng đến…tham gia!
Chiến sĩ Hoa Hạ chưa bao giờ bỏ rơi bất kỳ đồng đội nào.
Trước kia chưa từng.
Bây giờ cũng không.
Sau này…càng không thể!
- ---------------------------.