Bây giờ là tám chín giờ sáng.
Là ngày thứ hai Vu Kiệt trở về thủ đô từ khe núi Tuyết, tối qua sau khi điều trị cho ông nội Lý xong, theo lý mà nói thì Vu Kiệt nên nghỉ ngơi ở đây, nhưng vì một việc gì đó, anh đã rời khỏi thủ đô!
Lần này.
Không chỉ mình anh.
Tất cả người nhà họ Lý đều hành động.
Chỉ bởi vì một tin tức...!
Diệp Lâm một mình đến chùa Hàn Sơn!
Đêm qua, sau khi nghe những lời Trần Sâm nói trong nghĩa trang nhà họ Lý cùng với chân tướng về cái chết của mẹ ruột mình 25 năm trước, tâm trạng Vu Kiệt chìm vào một mảng mù mịt không nói nên lời!
Anh hiểu rất rõ vùng đất ba Tu La lớn có nghĩa là gì.
Nơi đó tượng trưng cho cái chết và ác quỷ, là vùng đất bị các nước trên thế giới xem thường.
Nhưng, mẹ anh lại xuất thân từ Chí Nam Quan Hải, ông ngoại anh lại là Quan chủ, người thống lĩnh Chí Nam Quan Hải, Lưu Mỗ!
Anh cũng biết rõ địa vị của chùa Hàn Sơn trong võ giới Hoa Hạ, sự phụ từng nói với anh rằng đó là một trong ba Thánh địa Phật giáo lớn nhất thế giới với hàng triệu tín đồ, là một trong bốn truyền thừa lớn của Hoa Hạ và là hào môn hàng đầu trong giang hồ truyền thừa.
Nhưng bây giờ lại có người nói với anh rằng, lão hòa thượng chùa Hàn Sơn đã bắt người con gái anh yêu thương nhất, 25 năm trước bày ra âm mưu mượn tay Trần Sâm giết chết mẹ ruột của anh, hiện tại còn muốn giết anh!
Bởi vì, anh là yêu nghiệt!
Yêu nghiệt?
Gây họa cho chúng sinh?
Buồn cười không cơ chứ?
Dùng tính mạng và tuổi trẻ để bảo vệ biên giới lãnh thổ bao năm, một mình chịu oan ức ngồi tù năm năm chỉ để xóa bỏ sức ép quốc tế, người như vậy rốt cuộc lại bị đám hòa thường ngày ngày tụng kinh niệm phật, phổ độ chúng sinh gọi là yêu nghiệt?
Dựa vào cái gì?
Vu Kiệt chất vấn từ sâu tận đáy lòng.
Không biết đang hỏi điều gì, cũng không có ai có thể cho anh đáp án.
Ngồi trên trực thăng chuẩn bị hạ cánh xuống chùa Hàn Sơn, sắc mặt Vu Kiệt nghiêm túc, ngoại trừ anh thì Lý Nam, Lão Ưng và Mục Vực cũng nhanh chóng theo sau tới chùa Hàn Sơn.
Bầu không khí có phần trầm lắng.
Thời tiết ngày thứ hai không hề quang đãng như tưởng tượng, ngược lại còn ảm đạm hơn.
Mưa xối xả nhiều tháng liên tiếp khiến ngọn núi lớn sương khói mù mịt.
Sương trắng dày đặc bao quanh ngọn núi.
Ánh mắt Lý Nam lạnh lẽo nhìn Lão Ưng, hỏi: “Thông báo cho người của Quốc Phái chưa?”
Lão Ưng gật đầu: “Tối qua ngay khi nhận được tin tức tôi liền sai người thông báo cho Quốc Phái, lúc nãy cũng đã kêu người đi xác nhận lại, người của Quốc Phái vừa phái mười người trừng phạt đến chùa Hàn Sơn rồi.
“Mười người?”
Lý Nam hừ lạnh: “Mười người trừng phạt đủ sao? Tình hình thảm khốc như vậy lẽ nào mười cường giả tầng 6 hóa kình có thể xoay chuyển được? Đừng quên, người mạnh như lão tổ nhà họ Mục đứng trước người phong thánh còn không có cơ hội ra tay đã bị giết chết, người của Quốc Phái lẽ nào không biết?”
Nói được một nửa, Lý Nam nhìn Vu Kiệt một cái, dừng lại đôi chút sau đó thấp giọng ra lệnh: “Nói với người của Quốc Phái, ông Diệp là người của Quốc Phái bọn họ, hôm này ông ấy muốn độc chiến với chùa Hàn Sơn thì nhà họ Lý chúng ta nguyện dốc toàn lực hỗ trợ!”
“Nói với bọn họ, chùa Hàn Sơn phạm vào cấm kị của võ giới trước, cho dù bọn họ là người nắm giữa công bằng của võ giới nhưng Quốc Phái cũng phải quyết đoán, lúc này, con dâu nhà họ Lý chúng ta đang trong tay chùa Hàn Sơn, 25 năm trước, Lý Nam tôi không bảo vệ được vợ mình, 25 năm sau, việc tương tự tuyệt đối không thể lặp lại lần nữa”.
“Nếu bọn họ còn là đàn ông thì phải đối xử đàng hoàng, phái hai người phong thánh đến chùa Hàn Sơn, lật tháp trấn yêu lên mà nhìn cho kĩ chùa Hàn Sơn rốt cuộc đã làm những chuyện tệ hại gì!”
“Rõ”.
Nghe được mệnh lệnh, Lão Ưng không chút do dự, lập tức điều động Cự Đạo của Mật Điệp Tư liên lạc với người của Quốc Phái.
Quốc Phái không được coi là bí ẩn, bản chất của nó trên phương diện nào đó không khác gì tổ chức Đệ Nhất.
Mà Lý Nam là người lãnh đạo thế hệ thứ hai của nhà họ Lý, là thiên tài chấn động thủ đô 30 năm trước.
Sau khi ông cụ Lý lùi về sau, ông ấy nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu quản lý nhà họ Lý.
Lời của ông ấy, một câu liền có thể điều động toàn bộ nguồn lực của gia tộc.
Trong khi Lão Ưng bắt đầu liên lạc với người của Quốc Phái thì Lý Nam nhấc người ngồi cạnh Vu Kiệt.
Nhìn thấy sự mờ mịt trong lòng con trai mình, ông ấy muốn đến nói vài lời.
Ngồi bên cạnh anh, Lý Nam giơ tay vỗ lên vai Vu Kiệt: “Sao vậy? Bị mấy tin tức tối qua dọa sợ rồi hả?”
“Nếu thật sự là vậy, mong con tha thứ cho sự ích kỉ của bố, bố định qua một khoảng thời gian nữa mới nói cho con biết, nhưng thời gian không cho phép, nếu mẹ con ở trên trời có linh thiêng thì chắc cũng sẽ ủng hộ bố thôi!”
“Tiểu Kiệt, con hiểu không?”
Hiểu?
Hiểu thế nào đây?
Vu Kiệt nâng cằm lên: “Bố”.
“Haizz”.
“Lời Trần Sâm nói...là thật sao?”
“Ừm”.
“Bố có từng hối hận?”
Đột nhiên, Vu Kiệt hỏi ra câu hỏi trong lòng.
Anh vừa nói ra câu đó, sắc mặt Lý Nam liền đanh lại: “Hối hận điều gì?”
Vu Kiệt: “Có hối hận khi cưới mẹ không?”
“Cưới mẹ con”, Lý Nam ngẩn người, sau đó bừng tỉnh: “Con nói, thân phận của mẹ con sao?”
Vu Kiệt không nói gì, im lặng nhìn bố mình.
Lý Nam thở dài, đưa mắt nhìn ngọn núi ngoài cửa sổ: “Nói hối hận thì có vẻ khác người, nói không hối hận lại có vẻ giả tạo, người sống trên đời làm gì có chuyện không hối hận, nhưng cái bố hối hận không phải là cưới mẹ con, mà là không bảo vệ được bà ấy vào ngày con ra đời!”
“Bố hiểu tại sao con lại hỏi câu này, là vì thân phận của con nhỉ! Dù là những trải nghiệm trước kia của con tạo cho con thế giới quan hay là bản năng đối đầu với vùng đất ba Tu La lớn sau khi con bước chân và võ giới Hoa Hạ, con đều không thể nào chấp nhận được việc mẹ và ông ngoại con xuất thân từ Chí Nam Quan Hải”.
“Nhưng...vậy thì sao?”
Vu Kiệt nhíu mày: “Bố...”
“Suỵt!”
Lý Nam mỉm cười, nói tiếp: “Lúc cưới mẹ con, bố đã biết thân phận của bà ấy, ông nội con cũng biết, nhưng vậy thì sao, bố vẫn cưới bà ấy, nhà họ Lý vẫn chấp nhận bà ấy, người sai không phải là bà ấy, mà là thân phận của bà ấy, thứ bố yêu là con người bà ấy chứ không phải thân phận của bà ấy, liên quan gì đến bố?”
“Lấy một ví dụ thế này, lưỡi đao từng giết người, đao giết người, là đao sai? Lẽ nào không phải là người sai? Tại sao phải quan tâm những thứ gắn liền với bản chất của cuộc sống?”
“Con chính là con, cho dù con là cháu trai nhà họ Lý, là đứa nhóc xuất thân từ thôn nhà họ Vu, là cháu ngoại của Quan chủ Chí Nam Quan Hải hay là yêu nghiệt trong miệng chùa Hàn Sơn thì con vẫn là con, con, chỉ là bản thân con”.
“Tiểu Kiệt, bố không mong những tin tức nói với con tối qua ảnh hưởng tới con đường sau này của con, bố đã sống lâu như vậy rồi, cũng đã nhìn thấu rất nhiều điều, làm bất cứ việc gì đều phải nghe theo trái tim mình, mặc cho người khác đánh giá thế nào, là phật, là ma hay là người, con chính là con”.
“Con trong lòng bố...là đứa con trai đáng tự hào nhất!”
“Con bé Cẩm Tú còn đang đợi con ở chùa Hàn Sơn, ông nội con vẫn đang đợi còn quay về, ông Mặc, ông Diệp đều đang đợi con, Tiểu Kiệt...”
Giây tiếp theo, Lý Nam còn chưa nói hết thì ánh mắt Vu Kiệt đã sáng lên, vẻ mặt mông lung biến mất trong hư không, vô cùng kiên định: “Bố!”
“Hửm?”
Vu Kiệt ngẩng đầu: “Bố nói tứ đại Thánh Tử của chùa Hàn Sơn lợi hại đúng không?”
Lý Nam: “Bố không rõ, nghe nói cũng khá lắm, có điều nhà họ Lý chúng ta trước này chỉ làm điều tốt nhất”
Vu Kiệt gật đầu: “Vậy đợi lát nữa con đi giết bọn họ!”
Động vào người con gái của Lang Vương!
Xin lỗi!
Kết cục của anh...chỉ có chết!
Lý Nam: “Được!”
Ngay khi ông ấy vừa dứt lời, Lão Ưng bên cạnh liền đứng lên, hai mắt mở to, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Cậu chủ, ông Nam, không hay rồi, vừa nhận được tin tức người phong thánh của các danh gia vọng tộc lớn của giang hồ truyền thừa sắp tới chùa Hàn Sơn, mục tiêu của tất cả bọn họ đều là...”
“Trừ yêu!”
“Ông Diệp Lâm...gặp nguy rồi!”
- ---------------------------.