Trên Hàn Sơn.
Trong chùa.
Tại Phật đường tiêu điều.
Bảy bóng người đứng song song với nhau.
Bọn họ đến từ Giang Hồ Truyền Thừa.
Bọn họ đều là trụ cột của tông môn, từng là thiên tài kiệt xuất, hôm nay đã là cường giả phong Thánh.
Mà hiện tại, ở tại đây, nếu cảm nhận kỹ, sẽ phát hiện luồng hơi thở trên người bọn họ…
Đều là phong Thánh tầng sáu.
Cuồng phong lần nữa thổi bay lá vàng, luồng khí của Phật văn màu vàng đã sớm bị phế đi, rơi vãi đầy trước cửa chùa Hàn Sơn cũng bị gió cuốn đi.
Mây đen dày đặc, cùng với đó, từng tia sét bắt đầu đánh xuống, từng hạt mưa tích tụ đã lâu trong tầng mây cuối cùng cũng rơi xuống nhân gian.
Mưa rồi!
“Tí tách…”
Bên tai vang lên tiếng mưa rơi.
Nghe như mưa bom lửa đạn, đổ ập xuống chùa Hàn Sơn.
Những chiếc lá khô vừa bị gió cuốn đi giờ đã bị cơn mưa nặng hạt vô tình nghiền ép trên mặt đất.
Mưa cọ rửa sạch máu ở hai chân Bát Môn.
Nước mưa chảy xuống núi, đọng lại thành vô số vũng nước trên những vết nứt của thềm đá.
Cơn gió đã sớm biến mất trong màn mưa.
Dường như phát hiện trận chiến sắp xảy ra, nên đã thức thời rời đi.
Bát Môn lờ đờ mở mắt, ngẩng đầu, mệt mỏi nhìn bảy bóng người kia, ông ta nhe răng cười, để lộ hàm răng xen lẫn máu tươi.
“Rốt cuộc… cũng đã đến!”
Ông ta lẩm bẩm một cách yếu ớt.
Bỗng nhiên, Bát Môn trợn trừng mắt, dường như là hồi quang phảng chiếu, trước khi chết, ông ta quay đầu nhìn vào trong Phật đường, nơi lão hòa thượng và Diệp Lâm đang đứng đối diện nhau.
Sau đó, ông ta bắt đầu cười.
“Ha ha ha ha…”
Tiếng cười có vẻ đột ngột, nhưng trong vô hình, dường như đó là phán quyết của trời đất.
Cười đến kích động.
Cười đến ngông cuồng.
Cười đến ngang tàng bạo ngược.
“Khụ khụ…”
Cười không được bao lâu thì những tổn thương nghiêm trọng trên cơ thể không cho phép ông ta cười như vậy nữa.
Nhưng dù vậy, trên môi ông ta vẫn nở nụ cười, dù hai tay, hai chân đã bị chặt đứt, nhưng ông ta vẫn cười.
Bởi vì trước khi chết…
Rốt cuộc Bát Môn cũng đợi được.
Đợi được người có thể khống chế Diệp Lâm, bảo vệ chùa Hàn Sơn.
Đó chính là cường giả phong Thánh của bảy tông môn lớn trong Giang Hồ Truyền Thừa.
Thế nhưng…
Thời gian không còn nhiều.
Thật sự không còn nhiều.
Cảm giác cơ thể đã nhanh chóng lạnh đi, Bát Môn dùng một hơi cuối cùng, hô lớn:
“Diệp Lâm!”
“Hôm nay… chính là ngày chết của ông!”
…
“Ọc!”
Như một người không cần thiết…
Ý nghĩa tồn tại cũng không quá lớn.
Ngăn cản Diệp Lâm tại chân núi một thời gian, trở thành đá kê chân, châm chọc Diệp Lâm một phen, cuối cùng vẫn chết.
Bát Môn đã chết!
Sau khi hô một câu kia, cả người ông ta trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn trở thành một thi thể lạnh băng, gục đầu xuống nền đất.
Giọng ông ta vang khắp chùa Hàn Sơn.
Khoảnh khắc nghe được câu này, tất cả hòa thượng của chùa Hàn Sơn nấp trong Phật đường lập tức chắp tay trước ngực, hướng về phương Tây, quỳ xuống.
“Trụ trì!”
“Trụ trì!”
“Trụ trì!”
“…”
Bốn gã Thánh Tử chắp tay trước ngực, cúi đầu mặc niệm.
“Lên đường bình an!”
“A Di Đà Phật!”
“A Di Đà Phật!”
“…”
Trong Phật đường, chúng tăng bắt đầu tụng niệm kinh văn, không biết có phải là vì đã có bảy người kia làm chỗ dựa hay không, mà vẻ mặt bọn họ đã không còn hoảng hốt và lo sợ như trước nữa, thay vào đó là căm giận, cảm giác căm giận không ngừng vây khốn trái tim họ.
Thấy vậy, Diệp Lâm tỏ vẻ khinh thường.
Ông ta càng thêm khinh thường câu nói kia.
“Ngày chết?”
“Ha ha!”
Diệp Lâm liếc nhìn Thất Xích trường kiếm được chưởng môn của Thiên Sơn Kiếm Phái điều khiển để ngăn cản nắm đấm của mình, ông ta duỗi nắm đấm về phía trước.
Tiếp đó…
Diệp Lâm xòe bàn tay ra, năm ngón tay tựa như khóa sắc kẹp chặt thân kiếm.
Dùng chính bàn tay của mình mạnh mẽ nắm lấy thân kiếm.
Cạch!
Ngay lập tức, vẻ mặt một ông lão râu tóc bạc phơ, khoảng hơn sáu mươi tuổi, đứng ở phía cuối bảy người, trở nên căng thẳng.
Không đợi ông ta kịp phản ứng.
Đã nghe Diệp Lâm nổi giận gầm lên một tiếng: “Các người… cũng xứng?”
“Rắc!”
Vừa nói xong, tay phải Diệp Lâm từ phía sau hông duỗi ra, dùng tốc độ cực nhanh nắm lấy chuôi kiếm, luồng sức mạnh dữ dội mà bạo ngược tập trung ở hai tay.
Một tay cầm thân kiếm.
Một tay cầm chuôi kiếm.
Nắm chặt!
Đồng thời, ông ta nâng gối lên một góc chín mươi độ, hai tay cầm kiếm dùng sức ấn xuống, hai luồng sức mạnh dường như có thể xé rách vũ trụ hướng vào trong.
Một giây sau…
“Rắc” một tiếng.
Toàn trường… khiếp sợ.
Tên cường giả phong Thánh đến từ Thiên Sơn Kiếm Phái như được mở rộng tầm mắt, hắn ta hóa đá ngay tại chỗ, môi run run.
Tay hắn ta run rẩy chỉ về phía Diệp Lâm.
“Kiếm…”
“Thánh Kiếm của ta!”
Gãy rồi!
Đúng vậy!
Đã gãy rồi!
Diệp Lâm cứ thể bẻ gãy Thất Xích trường kiếm.
“Loảng xoảng!”
Ông ta ném hai đoạn kiếm gãy xuống đất.
“…”, tất cả mọi người.
Diệp Lâm: “Thứ… đồng nát!”
“…”, chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái.
Ngay lúc này, bảy tên cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa đều bị dọa ngây người.
Thân là một trong số ít những cường giả đỉnh cao trong võ giới Hoa Hạ, bọn họ hiểu rất rõ thanh kiếm này có ý nghĩa như thế nào.
Nó là linh khí!
Linh khí đó!
Linh khí của cường giả phong Thánh, được thai nghén bởi khí kình phong Thánh, hơn xa sắt thiết của thế tục, hơn nữa, bản thân thanh kiếm này vốn có giá trị xa xỉ, muốn bẻ gãy nó nào có dễ dàng như vậy, nhưng hiện tại…
Hiện tại…
Diệp Lâm lại dùng hai tay… cứng rắn bẻ gãy nó!
“Diệp Lâm, ông…”
Diệp Lâm di chuyển.
Căn bản không cho đám người này có cơ hội nói nhảm, Diệp Lâm nhấc chân, nhoáng một cái, ông ta đã vòng ra sau lưng lão hòa thượng, lúc này đây, vừa đột phá cảnh giới, cũng là thời điểm ông ta mạnh nhất, nhưng cũng là thời điểm nguy hiểm nhất, ngay khi bước vào cảnh giới Thánh Kình tầng bảy, ông ta đã cảm nhận được sự tồn tại của bảy tên cường giả phong Thánh này.
Phải lập tức kết thúc trận chiến!
Món khai vị trước đó đã đủ nhét kẽ răng, trận chiến phải đối mặt sắp tới mới thật sự là… xương khó gặm.
Vòng qua sau lưng lão hòa thượng, Diệp Lâm dùng một tay kết ấn.
“Ấn chữ Triền!”
Dùng cùng một chiêu thức, ngay trong quá trình di chuyển, dùng ấn chữ “Triền” vây khốn lão hòa thượng.
Nguyên tắc đầu tiên trong lấy ít đánh nhiều chính là đánh… tên ở gần trước.
Đánh cho đến chết!
Cho nên, mục tiêu đầu tiên của Diệp Lâm chính là lão hòa thượng.
Nhưng…
Ngay khi Diệp Lâm cho rằng dùng lại chiêu cũ có thể được kết quả tương tự thì lão hòa thượng đã thay đổi.
Giữa không trung, ấn chữ Triền biến ảo thành dây mây vừa định trói lên người lão hòa thượng thì đột nhiên, ngay lúc đó, luồng hơi thở trên người lão hòa thượng bỗng biến đổi cực lớn, vô số Phật văn màu vàng từ áo cà sa tuôn ra, từ màu vàng nhanh chóng biến thành màu đen, tỏa ra luồng khí âm u.
“Rầm!”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Một tiếng vang thật lớn.
Ấn chữ “Triền” bị đánh tan.
Lão hòa thượng: “Ta chính là Phật Ma, Diệp Lâm, ông tính sai rồi!”
“Cái gì?”, đồng tử Diệp Lâm co rút lại.
Không đợi ông ta kịp phản ứng, lão hòa thượng đã xoay phắt người, vung một nắm đấm mang theo một chuỗi kinh văn, hung hăng đánh thẳng vào mắt Diệp Lâm.
“Nhanh quá!”
Diệp Lâm ý thức được nguy hiểm, vội nghiêng đầu né tránh.
So về tốc độ, nếu ông ta nhận thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Nắm đấm của lão hòa thượng xẹt qua bên tai Diệp Lâm, dường như luồng khí Phật Ma này còn có khả năng ăn mòn, có cảm giác ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt, cắn nuốt.
Diệp Lâm lập tức nâng gối lên, vung chân đạp về phía trước.
“Đóng băng!”
Nhưng ngay lúc này…
Trong bảy người, có một bà lão hơn bảy mươi tuổi, trên người mặc đạo phục, một tay cầm phất trần, tay còn lại kết thành hình hoa sen đặt trước ngực, một luồng khí kình theo áp lực đại đạo có hình dáng hoa sen cuồn cuộn lao ra, hóa thành Thần Thuật bao phủ toàn bộ Phật đường.
Ngay sau đó…
Thời gian dường bị kéo chậm lại.
Có thể nhìn thấy rất rõ khoảnh khắc Diệp Lâm tung chân đá… Ông ta đã chậm.
“Hỏng rồi!”, vẻ mặt Diệp Lâm thay đổi.
Ông ta muốn thu lại nắm đấm, nhưng… không còn kịp nữa.
“Bốp!”
Lão hòa thượng nắm lấy cơ hội, vung ngang một đấm.
“Giờ… đến phiên tiểu tăng!”
- ---------------------------.