Từng hạt mưa bay tán loạn khắp mọi nơi trong khu rừng, mưa như trút nước, phủ kín con đường lên núi, cùng với đó là tiếng sấm vang vọng giữa tầng mây xám xịt, rốt cuộc, bốn bóng người kia cũng đi xuống Hàn Sơn.
Tứ Thánh Tử xuống đến chân núi, trước mặt bọn họ, trên mặt đất, chúng tăng La Hán đường nằm la liệt, đầu gối của bọn họ đã bị áp lực đại đạo của Diệp Lâm nghiền nát, bị thương cực kỳ nghiêm trọng, có người vẫn còn quỳ, có người đã nhắm mắt, cũng có người nằm sóng soài dưới cơn mưa, bất lực nhìn bầu trời ngày một tối xuống, nhưng lại không thể làm gì được.
Tứ Thánh Tử bước ngang qua.
Áo cà sa trắng không nhiễm một chút máu tươi.
Đương nhiên, máu ở miệng vết thương của bọn họ đã sớm khô cứng lại, chịu một đấm dùng toàn lực của Võ Thánh Diệp Lâm, dù cho bốn người đã kết trận, cũng khó có thể triệt tiêu hoàn toàn.
Dù rằng lực công kích đã phân bổ đều cho bốn người, nhưng bốn gã Thánh Tử vẫn không tránh khỏi bị thương với nhiều mức độ khác nhau.
Bất quá, bọn họ vẫn mạnh mẽ như trước.
Liếc mắt nhìn chúng tăng La Hán đường, Tuệ Tứ dẫn đầu tiến lên trước, cuối cùng, hắn ta dừng lại dưới chân một ngọn núi gần đó.
Chỉ cần đứng ở đây, liền có thể cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm.
Ánh mắt Tuệ Tứ trở nên lạnh lẽo: “Tiểu tăng ngửi được mùi của yêu nghiệt!”
Tiếng gió bên tai tựa như dao găm sắc bén từng chút một cắt đứt lá cây.
Ba người còn lại không hẹn mà cùng gật đầu.
Trong đó, Tuệ Không, đứng hàng thứ tư, quay đầu nhìn về phía chiếc xe Jeep đỗ gần đó.
Tuệ Đại nói: “Cắt đứt đường lui!”
“Ừm!”
Tuệ Không đáp, hắn ta chắp tay trước ngực, quay sang một bên, ánh mắt rơi vào chiếc xe Jeep kia.
Thuật pháp… Ngôn Xuất Pháp Tùy!
“Lửa cháy!”
“Ầm!”
Vừa nói xong, ngọn lửa bùng lên, đi cùng với đó là một tiếng nổ mạnh, trong khoảnh khắc, điên cuồng cắn nuốt chiếc xe Jeep của Vu Kiệt.
Thế lửa lớn đến mức ngay cả cơn mưa như trút nước vẫn không cách nào dập tắt được.
Chỉ trong mấy nhịp thở, chiếc xe Jeep đã bị đốt thành tro bụi!
Cuối cùng…
“Ầm!”
Lại thêm một vụ nổ.
Mảnh vụn văng tứ tán.
Tuệ Đại: “Dùng tốc độ nhanh nhất lên núi… trảm yêu trừ ma!”
Đến rồi!
Đối thủ mạnh nhất từ trước đến nay mà Vu Kiệt phải đối mặt.
Nhìn từ một khía cạnh nào đó, sự tồn tại của bốn gã Thánh Tử này mang lại uy hiếp lớn hơn nhiều so với tất cả kẻ địch của hai giới cộng lại.
Phải biết, một khi võ giả bước vào Hóa Kình, có thể đưa khí kình ra ngoài cơ thể, tạo thành thủ đoạn công kích đặc thù, chỉ riêng việc này thôi, cũng đủ để tạo thành tấm chắn ngăn cản súng đạn, đương nhiên, so với lúc trước, khi Vu Kiệt một mình đối mặt với hai trăm tên lính của nhóm Thiên Vương Điện, phương pháp này không có tác dụng.
Mặc dù võ giả Hóa Kình rất mạnh, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn chưa phong Thánh, vẫn như cũ là cơ thể người thường, không có được thủ đoạn to lớn từ áp lực đại đạo như cường giả phong Thánh, một khi bị công kích bởi bom mìn, vẫn không tránh khỏi nguy hiểm.
Thân là võ giả Hóa Kình, Vu Kiệt hiểu rất rõ điều này, hơn nữa, lúc này, anh càng hiểu rõ tình huống của bản thân, anh biết, chính diện ứng chiến sẽ chỉ càng khiến mình rơi vào thế bị động.
Cho nên…
Lúc rời khỏi trấn nhỏ, anh không chỉ cướp một khẩu súng bắn tỉa có độ chính xác cao, mà còn chuẩn bị đầy đủ bom năng lượng cao.
Loại bom năng lượng cao này đã được tổ chức Đệ Nhất cải tiến chuyên biệt, ngoại trừ gia tăng uy lực cùng với phạm vi sát thương, cách thức mở chốt cùng với cách chôn bom cũng được cải tiến rất nhiều.
Bom đời cũ phải cầm tay ném, còn loại mới thì có thể sử dụng như địa lôi, vừa cầm quả bom chống tăng loại mới lên, Vu Kiệt đã phát hiện ra điểm này.
Đối với người ngoài, có lẽ mấy thứ này rất phức tạp.
Nhưng với anh thì lại vô cùng đơn giản.
Phải biết, Vương của Lang Nha cũng không phải chỉ là cái danh hảo.
Chẳng mấy chốc!
Vu Kiệt đã cảm nhận được một luồng địch ý đang nhanh chóng lao về phía mình.
Dây thần kinh của anh trở nên căng cứng, trận chiến càng nguy hiểm, càng không thể buông lỏng, nghĩ vậy, anh đặt mắt vào vị trí ống ngắm của súng bắn tỉa.
Chiếm được một vị trí khá thuận lợi, tại đây, anh có thể quan sát được mọi động tĩnh trên con đường lên núi, chỉ mất vài giây, Vu Kiệt đã phát hiện hành tung của Tứ Thánh Tử.
“Rốt cuộc cũng đến!”
Họng súng nhắm ngay đầu một trong bốn gã Thánh Tử, Vu Kiệt cũng không vội nổ súng.
Hiện tại, anh đang ở cách bọn họ độ khoảng 1000 mét.
Trong khi Tứ Thánh Tử xuống núi, Vu kiệt cũng dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến sườn núi, xuống đến ¾ con đường xuống núi, ngay trước khi Tứ Thánh Tử xuống đến chân núi, anh đã nhanh chân quay trở về, hơn nữa, ven đường còn chôn xuống bom năng lượng cao, thiết kế vô số bẫy rập, chính là để bọn họ giẫm phải.
Nếu như nổ súng…
Không chớp lấy thời cơ tốt nhất, phát súng này chắc chắn sẽ thất bại, tiếp theo đó, cái giá phải trả chính là đánh rắn động cỏ và bại lộ vị trí.
Vu Kiệt là cao thủ tác chiến trong rừng nhiệt đới.
Đạn của súng bắn tỉa rất quý, một phát nhất định phải… bắn trúng mục tiêu.
Nghĩ vậy, Vu Kiệt tiếp tục quan sát bốn người kia lên núi.
Giờ phút này, Tứ Thánh Tử cũng không ý thức được con đường lên núi có thiết kế bẫy rập, bọn họ vốn dĩ là tăng nhân, quanh năm chỉ biết ở trong chùa ăn chay, niệm kinh, nếu so về kinh nghiệm chiến đấu, sợ rằng còn không bằng tên lưu manh ở đầu đường nữa kìa.
Tốc độ của bốn người cực nhanh, trong chớp mắt đã đi được hơn 300 mét.
Mà ba trăm mét này…
Đúng vậy!
Đó chính là vị trí cách sườn núi ba phần.
Khóe miệng Vu Kiệt nhếch lên: “Bùm!”
Vừa dứt lời…
Tuệ Tứ dẫn đầu vừa giẫm mạnh một chân xuống.
“Răng rắc!”
Âm thanh vang lên.
Nhành cây che giấu quả bom chống tăng bên dưới đã gãy.
Ngay lúc đó, cả người hắn ta khựng lại, cảm giác lạnh lẽo đột nhiên chạy dọc sống lưng.
“Không tốt!”
“Kim Cương chi thể!”
Đúng lúc này, quả bom năng lượng cao dưới chân hắn ta bị chạm vào, khiến cho chốt rơi ra.
“Ầm!”
Tiếng nổ mạnh vang vọng trong núi.
“Mau tránh ra!”
Lửa từ dưới mặt đất bùng lên, hệt như dung nham nóng chảy không ngừng trào lên từ miệng núi lửa.
Lực phá hoại cực lớn đi kèm với những mảnh bom vỡ từ dưới chân Tuệ Tứ văng ra khắp nơi.
Đồng tử bốn người co rút lại, lúc này, bọn họ quả thực đã bị uy lực của quả bom dọa sợ.
Kế đó, ba âm thanh lần lượt vang lên.
“Kim Cương chi thể!”
“Thánh Tử tại tiền, La Hán đồng chung!”
“Tráo!”
Bốn người thi triển bản lĩnh của mình.
Nhằm mục đích ngăn cản chấn động do vụ nổ gây ra.
Thế nhưng…
Việc này còn lâu mới kết thúc.
Ngay khi quả bom năng lượng cao đầu tiên nổ tung, những quả còn lại được kết nối với nó cũng bị tác động.
Trong phút chốc…
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
“…”
Không phải một quả bom.
Mà là một chuỗi những quả bom được liên kế với nhau.
Đạo lý này rất đơn giản: Một chiếc đũa có thể bị bẻ gãy một cách dễ dàng, nhưng nếu là một bó đũa thì… không hẳn như vậy.
Đụng một cái sẽ dẫn phát một chuỗi.
Đây cũng chính là cái bẫy mà Vu Kiệt đã chuẩn bị cho bọn họ.
Món quà… nổ tung!
Ngay sau đó, đi cùng với tiếng nổ mạnh vang tận mây xanh, khu rừng bỗng chốc chìm trong biển lửa.
Nước mưa ở đây nhanh chóng bị bốc hơi.
Khói đen được tạo ra từ biển lửa đang từ từ bốc lên cao.
Nếu như là một quả bom năng lượng cao, bọn họ còn có thể chịu được, thế nhưng hiện tại, hơn mười quả bom liên tục phát nổ, sinh ra chấn động theo cấp số nhân… vậy thì khó mà nói được.
Bởi lẽ…
Muốn trốn cũng trốn khôg thoát.
Chỉ có thể bị chôn vùi trong đó.
Lại nói, võ giả cấp Hóa Kình tuy là tông sư, nhưng bọn họ vẫn còn cơ thể người thường.
Một quả bom năng lượng cao phát nổ đủ để đưa một người thường xuống địa ngục, huống chi hiện tại có hơn mười quả bom liên tục phát nổ.
Không chết cũng mất nửa cái mạng!
Quả nhiên, ngay sau khi những quả bom kia phát nổ, thân ở vị trí trung tâm vụ nổ, Tuệ Tứ không chịu nổi sóng xung kích, lập tức bị nổ bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, Vu Kiệt nhíu mày, ngón tay phản ứng cực nhanh, cấp tốc bóp cò.
“Cơ hội tốt!”.