Trong rừng, ngoại trừ tiếng mưa rơi lộp bộp thì còn có tiếng lá cây như nước bị gió thổi rơi xuống vang lên bên tai không ngừng.
Trong màn mưa mù mịt, còn có tiếng bước chân dồn dập.
Không ai nghĩ dưới tình huống thế này mà Vu Kiệt vẫn lựa chọn chủ động tấn công.
Đương nhiên, điều này không phải là tuyệt đối, có lẽ sẽ có vài người làm như vậy, nhưng, người đó chắc chắn không phải là Tuệ Đại.
Sau khi chia ra ba đường, Tuệ Đại lựa chọn con đường núi tương đối bằng phẳng, một tay hắn ta cầm chiếc chuông đồng to bằng lòng bàn tay, tay còn lại dựng lên đặt trước ngực, bước chân vững như Thái Sơn không nhanh không chậm, không căng thẳng cũng không vội vàng.
Nhưng những nơi hai chân hắn đi qua đều để lại những dấu chân vô cùng sâu!
Trong Tứ Đại Thánh Tử, hắn ta là lão nhị, người giỏi phòng thủ như hắn ta xem ra đóng vai trò như một lá chắn bằng thịt, vậy nên rõ ràng trong trận chiến nghiền nát kia hắn ta hầu như không có tác dụng gì.
Lần này…
Tương tự, hắn ta cũng không cảm thấy bản thân có nhiều tác dụng, bước chân vào cảnh giới hóa kình này, cảm nhận được hơi thở của võ sĩ cùng cảnh giới là điều vô cùng dễ dàng nhưng trên ngọn núi này, hắn ta không thể cảm nhận được cảnh giới của tên yêu nghiệt kia!
Trừ khi cảnh giới của kẻ đó cao hơn hắn ta, đáng tiếc đây là điều không thể.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng!
Tên yêu nghiệt kia bị thương nặng hoặc khí kình trong cơ thể hắn đã cạn kiệt sạch sẽ nên mới dẫn tới hơi thở suy yếu như người thường, không bị giám sát.
Trong tình hình này, hắn nhất định sẽ chết!
Nghĩ đến điều này, Tuệ Đại bắt đầu cảm thấy vui nhừng và nhẹ nhõm cho chúng sinh, trong lòng hắn ta không hề có tham vọng mãnh liệt đặc biệt muốn giết chết tên yêu nghiệt kia từ đó nhận được danh tiếng sau một trận đấu.
Đầu tiên, Tứ Đại Thánh Tử là một, nổi tiếng thì cũng phải bốn người cùng nhau nổi tiếng.
Tiếp theo, xét về tốc độ, hắn ta không thể sánh với lão đại Tuệ Tứ và lão tam Tuệ Giai, xét về năng lực chiến đấu, hắn ta không thể sánh với lão tứ Tuệ Không.
Cho nên, hắn ta cũng lười nảy sinh ra ý nghĩ mãnh liệt này.
Nghĩ đến đây, Tuệ Đại bất giác thở dài.
“Đáng tiếc, không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng tên yêu nghiệt kia chết đi, tin rằng nếu như Phật Tổ nhìn thấy khoảnh khắc đó nhất định sẽ cực kì vui mừng!”
Soạt!
“Đạn?”
Giây tiếp theo.
Chính lúc Tuệ Đại vừa nói ra lời kia, hắn ta đang cách đỉnh núi tầm năm trăm mét đột nhiên dừng chân, nheo mắt lại.
Cảm nhận được sát khí đang tới gần, hắn ta lập tức lật bàn tay.
“Phủ!”
Chuông đồng phát ra một luồng khí kình ổn định như Thái Sơn nhanh chóng bao trùm toàn thân hắn ta.
Sau đó…
“Ầm!”
Tiếng súng rất vang truyền lại từ trong không khí, tốc độ viên đạn dùng mắt thường khó có thể nhìn thấy bay tới trước mặt, nhưng đột nhiên dừng lại ở khoảng cách tầm hai mét, không thể xâm nhập vào thêm một phân.
Viên đạn rơi trên mặt đất.
Tuệ Đại nhất thời cảm thấy suy nghĩ trong lòng có hơi dư thừa, thậm chí có chút buồn cười.
Suy nghĩ vốn dĩ che giấu trong tận đáy lòng lại lần nữa trỗi dậy, cứ như thế này, tận tay giết chết yêu nghiệt trong lời tiên tri của Phật Tổ cũng là một chuyện không tồi.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trong màn mưa, dưới bầu trời u ám.
Mưa lớn như hạt ngọc.
Dưới tán lá cọ, người kia đeo một khẩu súng bắn tỉa trên lưng, tay đeo găng tay da, lộ ta đôi con người như dã thú.
Tư thế vô cùng mạnh mẽ!
Tuệ Đại ngẩng đầu bật cười thành tiếng.
Vu Kiệt nheo mắt: “Mày cười cái gì?”
Tuệ Đại đáp lời: “Cười tiểu tăng may mắn, vốn tưởng rằng mày sẽ tiếp tục trốn trong cạm bẫy của mình đợi người tới bắt rùa trong bình, đáng tiếc tiểu tăng đi chậm quá, không thể nhìn thấy hình ảnh mày bị giết chết kia, ai mà ngờ, mày lại chủ động dâng tới cửa chứ!”
Muốn giết mày, mày lại tự tìm tới cửa.
Chuyện này đối với người ngạo mạn và tự tin vào thực lực của bản thân như Tuệ Đại càng là chuyện buồn cười.
“Có thể, tự tìm tới cửa không phải là chuyện tốt, mày sẽ chết”.
Vu Kiệt chậm rãi nắm chặt khẩu súng bắn tỉa có độ chính xác cao trong tay, một ngón tay đặt lên ống giảm thanh, vuốt ve khẩu súng từ đầu tới đuôi, tốc độ này không phải quá nhanh nhưng cũng không quá chậm, trong mưa, lộ rõ sự im lặng lạ thường.
Giọng nói cũng toát ra sát khí hừng hực.
Con ngươi của Tuệ Đại co lại: “Người chết, có lẽ sẽ là mày”.
“Phải công nhận dũng khí của mày rất đáng khen, nếu tao là mày, tiểu tăng có được dũng khí này của mày thì sẽ lựa chọn đấu với tứ đệ của tao, thuật pháp Ngôn Xuất Pháp Tùy của tứ đệ tuy lợi hại nhưng lại không giỏi cận chiến, một khi cận chiến, đệ ấy chỉ có con đường chết, mày đi tìm đệ ấy có lẽ sẽ có chút cơ hội sống sót, đáng tiếc người mà mày tìm là tiểu tăng, cho nên, có lẽ nên xóa hai chữ này đi, người chết chính là mày!”
“Chỉ dựa vào khẩu súng trong tay mày, vốn không đủ sức tạo ra uy hiếp cho tao, chưa kể toàn thân mày chỉ còn lại vài tia khí kình ít ỏi”.
Ba câu nói vô cùng kiêu ngạo, dường như không hề đặt Vu Kiệt vào mắt.
Nhưng ngay giây tiếp theo, câu nói của Vu Kiệt khiến Tuệ Đại lập tức cảm nhận được một khí thế còn ngông cuồng hơn!
Vu Kiệt từ từ đặt khẩu súng bắn tỉa xuống đất, nắm chặt dao găm Lang Vương trong tay.
“Vốn dĩ tao cũng không định xuống núi”.
“Ở lại đây chỉ vì một mục đích duy nhất”.
“Đó là…giết hết bọn mày!”
“...”, Tuệ Đại!
“Ngông cuồng!”
Di chuyển rồi!
Không chờ Tuệ Đại nói ra bất cứ lời thừa thãi nào, Vu Kiệt đã ra tay trước.
Anh không còn nhiều thời gian để lãng phí, nhất định phải giết chết tên trước mặt này trong thời gian ngắn nhất.
Lúc ở trên đỉnh núi, anh đã nhìn thấy sư phụ Diệp Lâm đánh một đấm hết sức vào bọn họ, tuy nói cơ thể suy yếu, không đủ khí kình chống đỡ trận chiến này, nhưng bọn chúng…cũng có tốt đẹp gì cho cam!
“Cộc!”
“Cộc!”
“Bốp!”
Hai tiếng bước chân đạp xuống, mặt đất dưới chân như sắp nứt ra, Vu Kiệt bật lên cao thuận thế tiếp cận Tuệ Đại.
Dao găm Lang Vương trong tay quay song song với cánh tay theo hình tròn sau đó xoay tròn một vòng trong không trung, bay về phía Tuệ Đại.
Đối mặt với đòn tấn công của Vu Kiệt, Tuệ Đại tỏ ra cực kì bình tĩnh.
Đầu tiên hắn ta nhắm hai mắt, sau đó huy động khí kình trong cơ thể, tiếp theo mở mắt ra, như Kim Cang nhập thể hét lên: “Kim Cang Chi Thể!”
Lời vừa thốt ra, dao Lang Vương bay tới xuyên qua lớp áo cà sa bên ngoài đâm vào da.
Nhưng thật không ngờ…
Dao găm Lang Vương chạm vào người hắn ta liền như chạm vào một thỏi sắt vô cùng cứng rắn.
“Keng” một tiếng.
Sắc mặt Vu Kiệt thay đổi.
Không ngoài dự đoán của anh, khả năng phòng ngự của tên đầu trọc trên đường thứ hai này rất mạnh.
Anh hiểu rất rõ độ sắc bén của dao găm Lang Vương, đó là con dao do người của Long Tiễn đặc biệt dùng một mảnh sắt trong đá thiên thạch và kĩ thuật bí mật tạo thành, có thể nói là sắc bén như bùn…
Nhưng bây giờ ngay cả chạm vào da hắn ta thôi cũng không làm được.
Phản ứng lại, Vu Kiệt lập tức lùi về sau một bước, khom người cong eo phát ra lực, tiếp đó liền nghiêng người đưa tay ra sau lưng hắn ta đỡ lấy sau đó lại vung dao găm Lang Vương cứa vào cổ Tuệ Đại.
“Keng!”
Giống như lúc nãy.
Trong mưa, chỉ thấy mũi dao găm Lang Vương tóe ra hai tia lửa, biến mất không dấu vết.
Một tay Tuệ Đại chắp lại: “Chọn tiểu tăng là lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời mày!”
“Tiểu tăng pháp hiệu Tuệ Đại, cơ thể biến đổi là Kim Cang Bất Động Minh Vương, hôm nay mày đã chủ động tìm tới cái chết!”
“Vậy tiểu tăng chỉ đành…thay trời hành đạo!”
“Yêu nghiệt…chịu chết đi!”.