“Rắc rắc”.
Một cái chân đạp lên thân cây phóng qua, lập tức nghe tiếng gãy giòn vang, cây gãy thành hai nửa.
Một tên lừa trọc từ trong mưa bước tới.
Hai tay hắn ta chắp lại, dáng vẻ nghiêm cẩn, cực kỳ tiêu chuẩn, vượt xa hết thảy sư sãi chùa Hàn Sơn.
Hắn là nhân vật nhỏ nhất trong nhóm Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sơn, tuy xếp hàng chót, nhưng không có bất cứ kẻ nào dám khinh nhờn sự tồn tại của hắn.
Thuật sĩ mãi mãi là một trong những dạng tồn tại ít ỏi nhất trong giới võ thuật.
Song mỗi một thuật sĩ, ai cũng là sự tồn tại khiến cho kẻ khác phải đau đầu.
Sự tồn tại của hắn, cũng là sự lo lắng của Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sơn.
Hắn đến rồi!
Sau khi mũi dao găm bén ngót xoẹt qua cổ Tuệ Giai một đường hoàn mỹ, âm thanh xé màn mưa vọng đến lỗ tai hắn.
Vu Kiệt nheo mắt, nháy mắt phân tán khí tức trong cơ thể, lởn vởn xung quanh, tập trung định vị sự tồn tại của Tuệ Không.
Anh thậm chí không cần quay đầu lại, cũng có thể xác định người đang ở cách mình hơn trăm mét kia là ai.
Là kẻ địch cuối cùng!
Hắn đến rồi.
Anh đứng dậy, tay vẫn nắm chặt con dao Lang Vương nhuộm máu không buông, anh không cần đến súng bắn tỉa, bởi vì khi đối đầu với kẻ địch mạnh, tác dụng của súng đạn ngược lại rất thấp, thậm chí có khi sẽ gây ra hiệu quả ngược, làm động tác trở nên rườm rà.
Anh nhìn chằm chằm Tuệ Không ở khoảng cách hơn trăm mét.
Tuệ Không cũng nhìn chằm chằm anh.
Lúc này, trên không trung, hai bóng người nữa cũng hiện ra.
Lão tăng dẫn theo Dương Cẩm Tú, đứng ở một vị trí vô cùng thích hợp.
Nhìn hai xác chết đã ngã xuống, Dương Cẩm Tú vừa có hơi thất vọng, vừa vui mừng giùm cho Vu Kiệt.
Thất vọng là vì Vu Kiệt vẫn ở đó không đi đâu cả.
Vui mừng là vì Vu Kiệt thắng.
Cô chỉ tay vào hai xác chết kia, nói với lão tăng: “Nhìn đi, thiện có thiện báo, ác có ác báo, mấy đồ tôn mà ông thương yêu hết mực kia vẫn phải chết dưới tay đại thúc đấy thôi”.
Ánh mắt lão tăng lạnh lẽo, khó chịu cùng cực: “Vẫn còn một người cuối cùng”.
“Tôi nhớ hắn rất rõ!”, Dương Cẩm Tú bất chợt trở nên lạnh lùng: “Chính hắn đã tự tay giết chết người y tá vô tội ở Ninh Thành”.
Lão tăng: “Tính mạng người thường chẳng hơn gì con sâu cái kiến, thế thì đã sao?”
Dương Cẩm Tú siết chặt nắm tay: “Cho nên… hắn cũng sẽ chết!”
Ra tay rồi!
Ngay lúc Dương Cẩm Tú dứt lời, Vu Kiệt rốt cuộc cũng ra động tác.
Dường như trong cõi u minh có sự ăn ý ngầm nào đó, chân Vu Kiệt đề khí phóng lên, trong lúc giọt mưa sượt qua kẽ tay, anh đã vút về phía Tuệ Không.
Kình khí sau khi được hồi phục toàn bộ, được ngưng tụ vào hai chân, tốc độ tăng vọt đột biến.
Trên mặt đất lầy lội của rừng rậm hằn lên một loạt dấu chân sâu hoắm.
“Bạch!”
“Bạch!”
“Bạch!”
“…”
Trong không khí, chỉ nghe tiếng chân đạp bạch bạch, âm thanh giòn vang đều đều, ngay sau đó, Vu Kiệt sấn đến trước mặt Tuệ Không.
Con dao trong tay Lang Vương vẽ một đường cong trong không khí, mũi dao nhọn trắng lóa lóe lên nhắm ngay cổ Tuệ Không mà chém.
Đối diện với thân pháp cận chiến này của Vu Kiệt, Tuệ Không không chút nao núng, chỉ bình thản buông một câu: “Thánh Tử phía trước, lui!”
“Uỳnh!”
Đúng vào lúc con dao sắp xoẹt ngang cổ Tuệ Không, chân mày Vu Kiệt thoáng nhíu lại, anh dừng lại.
Con dao dường như bị một luồng sức mạnh vô hình chèn ép, không thể tiếp tục phóng về phía trước.
Anh đứng yên tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, bất chợt một luồng kình khí cực mạnh tựa như sóng thần cuồn cuộn trực tiếp đập thẳng vào người anh.
“Oành!”
“Cái gì?”, Vu Kiệt kêu lên kinh ngạc, lập tức ngã về phía sau, con dao trong tay nháy mắt bị văng xa hơn trăm mét, găm thật sâu vào một thân cây.
Thấy vậy, Vu Kiệt nhanh chóng lùi về phía sau, thân hình bất động, ngẩng đầu cảnh giác nhìn về phía Tuệ Không.
Đây là… Ngôn Xuất Pháp Tùy đó sao?
Thủ đoạn tấn công nằm trong lời nói.
Sức mạnh đến từ vô hình.
Nói cách khác, lúc hắn ta mở miệng nói, kình khí trong cơ thể lập tức tuôn ra khỏi cơ thể, hình thành phương thức tấn công, cũng không cần mượn thuật ấn hay là linh khí làm trung gian gì cả!
Tay nghề khá lắm!
Biểu cảm của anh có hơi căng thẳng: “Thú vị đấy!”
Bỏ lửng câu nói, Vu Kiệt nhìn lướt qua áo cà sa của Tuệ Không: “Giẫm lên hơn mười quả bom năng lượng cao của tao mà ngay cả góc áo cũng không bẩn, e là vừa rồi mày phải nói đến mỏi mồm nhỉ! Có khát không?”
Câu nói mang theo ý nghĩa đùa cợt không thèm giấu giếm, mặt Tuệ Không vẫn tỉnh bơ: “Trời mưa, khát gì mà khát, chỉ tiếc là, tiểu tăng vẫn tới chậm một bước”.
“Không thể không thừa nhận, mày thực sự rất mạnh, tuy tiểu tăng biết ba vị sư huynh đều từng nói giống như vậy, nhưng tiểu tăng vẫn muốn nói thêm một lần nữa”.
“Dẻo mồm!”, Vu Kiệt cười ha hả.
Tuệ Không nói: “Trong tình huống bị vây hãm còn có thể chủ động phá vây, trước mặt tam quân chặn đường vẫn có thể bình tĩnh chọn ra phương pháp tấn công vào người yếu nhất, đồng thời công kích nhị sư huynh vốn là kẻ kém kiên nhẫn nhất.
Hơn nữa, trong hoàn cảnh kình khí hết thảy đều suy kiệt mà còn giết chết được người, về điều này, tiểu tăng thực sự bội phục!”
“Lúc tiểu tăng ý thức được có điều không đúng mà đuổi theo nhị sư huynh thì đã không còn kịp nữa, có điều tiểu tăng không thể ngờ được, ngay cả đại sư huynh và tam sư huynh cũng bị mày giết chết, bây giờ xem ra là tao đã coi thường mày, kình khí của mày thực ra không mất đi đâu cả, chẳng qua mày che giấu thực lực mà thôi!”
Lúc Tuệ Không nói vào trọng điểm, ánh mắt và chân mày đều thay đổi, biểu hiện vẻ vô cùng giận dữ toát ra từ nội tâm.
“Ha ha!”
Che giấu?
Vu Kiệt cũng lười giải thích, vì ngay cả chính anh cũng chưa hiểu rõ đột biến vừa rồi là sao, mà giải thích với người này thì có ích gì?
Đơn giản thôi, hắn muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, liên quan quái gì đến mình?
“Mày thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế”, Vu Kiệt nhún vai.
Tuệ Không còn bồi thêm: “Nếu ngay từ đầu chúng tao có thể chọc thủng ngụy trang của mày thì mày căn bản không có cơ hội sống sót đến tận bây giờ, chỉ trách sát niệm và tham niệm của tao quá lớn, mới ra nông nỗi này, đáng tiếc…”
Không đợi hắn nói hết, Vu Kiệt cướp lời: “Đáng tiếc là trên đời này không có ‘nếu’”.
“…”, Tuệ Không: “Nhị sư huynh sở dĩ chết, là bởi vì ngạo mạn và thiếu kiên nhẫn, đại sư huynh sở dĩ bó tay, là bởi vì trúng quỷ kế của mày, tam sư huynh vốn sức khỏe kém, nhưng trước mặt tiểu tăng, mày không có cửa đâu”.
“Ừm!”
Vu Kiệt ngoáy lỗ tai: “Đám sư huynh đã ngỏm của mày cũng nói y chang vậy”.
“Vậy…”, Tuệ Không: “Không nhiều lời!”
Vừa dứt lời, hai tay hắn đập mạnh vào nhau thành tư thế chắp tay: “Chát!”
“Thánh Tử đằng trước, lãnh vũ nghe lệnh, giết!”
Vừa ra tay đã là sát chiêu cực mạnh!
Kình khí của Tuệ Không như bùng nổ, từng luồng khí màu vàng giống như khí kình của kinh Phật ngưng tụ lại như mưa trên không trung.
Lúc giọng nói của hắn phát ra, những giọt mưa vẫn không ngừng rơi xuống nhưng lại hóa thành vũ khí sắc bén dưới ảnh hưởng kình khí của hắn, trong nháy mắt, giọt nào giọt nấy đều là lưỡi kiếm nhọn hoắt lả tả bay về phía Vu Kiệt.
Cơn mưa kiếm ở giữa không trung ngưng tụ sát ý cực điểm.
Liếc mắt nhìn, hệt như ngay giữa không trung hình thành một khu rừng kim nhọn hoắt không ngừng lao xuống.
“Soạt!”
Mưa kiếm xuyên qua từng chiếc lá, khiến bao nhiêu lá cây dập nát thành vụn cám!
Mưa kiếm chạm vào chim chóc lập tức đâm xuyên qua, máu thịt thê thảm, chỉ thấy màn sương đỏ thẫm máu tươi.
Tốc độ của cơn mưa kiếm cực nhanh, trong chớp mắt đã sắp chạm vào người Vu Kiệt.
Nhưng…
Đúng lúc đó!
Một đoạn hình ảnh bỗng dưng nảy lên trong đầu Vu Kiệt.
Đó là một đoạn clip do Mặc Bạch nhờ ông cụ Lý ghi lại!
Là một đoạn hồi ức.
Sau khi hóa kình, sư phụ nên cho đệ tử học tập những thứ mới mẻ.
Vì vậy, Mặc bạch dạy!
Nói về thuật pháp, giới võ thuật không ai là không khen ngợi thuật ấn của Mặc bạch.
Nếu nói người đứng đầu thiên hạ về thuật pháp, cũng chỉ có Mặc Bạch!
Nhớ đến sư phụ Mặc Bạch còn đang hôn mê trong phòng bệnh.
Vu Kiệt nhắm mắt lại.
Nhìn cho kỹ.
Học cho thông.
Bên tai vọng đến tiếng kêu của sư phụ Mặc Bạch: “Tiểu Kiệt, nhìn cho kỹ!”
Đoạn hồi ức lộn xộn trong khoảnh khắc hóa thành vô số cảnh tượng khắc vào đầu Vu Kiệt, y hệt từng tấm phim riêng lẻ kết hợp với nhau thành một đoạn phim.
Anh đáp lại: “Sư phụ, đệ tử đã học xong, mời sư phụ quá nhãn!”
Ngón trỏ và ngón út của Vu Kiệt cùng lúc bung ra, ba ngón khác gập lại, bắt quyết, kình khí toàn thân tiện đà bùng nổ theo thuật ấn.
“Uỳnh!”
Vu Kiệt: “Mày cho rằng… chỉ mình mày biết thuật pháp?”
“Ấn chữ Hoành! Chắn!”