Đệ Nhất Lang Vương


“Sư thúc…”  
      “Sư thúc!”  
      “Sư thúc…”  
      Trước Phật đường của chùa Hàn Sơn có tiếng gọi ầm ĩ đầy lo lắng và căng thẳng của một đám hòa thượng.

      Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cơn mưa to cũng đã ngừng lại.

      Bầu trời xám xịt đầy lạnh lẽo, sau tiếng sấm cuối cùng vang lên thì mây đen cũng bắt đầu tản đi.

      Thế nhưng bầu trời… Vẫn là một màu đen.

      Có thể thấy bây giờ trời đã về đêm.

      Thời gian trận chiến này kéo dài đã vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người, Vu Kiệt, Diệp Lâm cùng với tất cả mọi người trong Quốc Phái đều đã chịu đựng đến mức cực hạn.

      Bọn họ đều nhìn thấy được.

      Và cũng nghe thấy.

      Các hòa thượng trong Phật đường bắt đầu khóc, nước mắt cứ lăn dài trên má, không còn điệu bộ hống hách kiêu ngạo trước đó nữa.

      Lão hòa thượng chùa Hàn Sơn lấy mạng của bản thân mình để đổi lấy truyền thừa cho chùa Hàn Sơn, hành động đó chẳng khác gì gánh hết tất cả mọi tội lỗi từ việc cấu kết với người thường đến những hành vi làm xằng làm bậy trong mấy chục năm qua, đổi lấy sự an toàn của những người còn lại.

      Nghe có vẻ là hành động đầy chính nghĩa hiên ngang, nhưng trong mắt đám người Quốc Phái thì lại thành tội nghiệt!  
      Chỉ là…  
      Một cái chết đơn giản, là đủ chắc?  
      Lão hòa thượng ngước mắt lên nhìn Mạc Vãn Phong, trông thấy thủ lĩnh của Đệ Nhất không nói tiếng nào, ông ta lại nói lớn hơn!  
      “Tôi muốn tự kết liễu!”  
      “Tự chết?”  
      Mạc Vãn Phong cười ha hả, giọng đầy khinh thường.

      “Ông tưởng tự sát là có thể cứu vãn được tất cả mọi thứ ư?”  
      “Ông nghĩ rằng cái mạng quèn của mình đáng giá bao nhiêu, có thể sánh ngang với bao nhiêu sinh mệnh như thế không?”  
      “Những người nông dân bị lũ ông đưa đi lấy quặng mỏ để lũ các người tu luyện rồi cuối cùng chết thảm dưới lòng đất mấy chục năm trước”.

      “Những cô gái vô tội bị ông và lũ tội phạm khác của chùa Hàn Sơn cưỡng… Hiếp!”  
      “Cùng với cô y tá hiền lành vô tội ở bệnh viện Ninh Thành, mạng của bọn họ, không phải là mạng ư? Mạng của bọn họ không cao quý bằng cái mạng chó của ông hả?”  
      “Dùng một mạng của ông, đổi lấy bao nhiêu mạng sống của những sinh linh vô tội ấy!”  
      “Ông nghĩ mình có xứng không?”  
      “Con lừa ngu ngốc này, ông có còn liêm sỉ không?”  
      Mạc Vãn Phong gầm khẽ, như con sư tử đang nổi giận, ông ta đang nổi giận, cực kỳ tức giận.

      Nhất là khi nghe đến câu cuối cùng của lão hòa thượng thì cơn thịnh nộ đó đã cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng trong lòng ông ta.

      Đến tận thời điểm này rồi vẫn muốn giữ lấy người truyền thừa cho chùa Hàn Sơn các người hả?  
      Các người lấy tư cách gì?  
      Truyền thừa của ngôi chùa Hàn Sơn!  
      Chẳng là cái mốc xì gì so với những mạng người vô tội đã chết đi cả!  
      Lão hòa thượng bị nói đến nỗi mặt tái mét, ông ta im lặng một lát rồi nói: “Tiểu tăng tự biết bản thân mình nghiệp chướng nặng nề, cam nguyện chịu phạt, nhưng những người còn lại của chùa Hàn Sơn cũng là người vô tội”.

      “Có vô tội hay không chẳng phải do ông quyết định đâu!”  
      Lão hòa thượng còn chưa nói xong thì Mạc Vãn Phong đã trực tiếp lên tiếng ngắt ngang.

      Lão hòa thượng: “Thế ai là người quyết định?”  
      Ông ta hỏi, trong mắt là sự khó hiểu.

      Một giây sau đó, Mạc Vãn Phong lấy ra một cái còng tay lạnh như băng, bước chân vững vàng, không hề nao núng đi tới trước mặt lão hòa thượng.

      Im lặng.

      Không một âm thanh.

      Sau đó, khi dừng lại trước mặt ông ta!  
      Mạc Vãn Phong mở còng tay ra, một tay nắm lấy hai cổ tay lão hòa thượng, tay kia thì cầm cái còng!  
      “Răng rắc!”  
      Âm thanh vang lên.

      Còng tay khóa chặt lại, khống chế hai cổ tay lão hòa thượng.

      Họ nghe thấy giọng nói của Mạc Vãn Phong: “Luật pháp sẽ quyết định!”  
      Lời vừa dứt, cùng lúc đó, đầu đường vào chùa Hàn Sơn, một bóng người được trang bị vũ trang đầy đủ sải bước chân mạnh mẽ bước vào chùa.

      Đó là rất nhiều thành viên của Đệ Nhất.

      Cùng với một đám chiến sĩ Lưu Mặc Sinh để lại để bảo vệ Vu Kiệt trước khi ra đi.

      Bọn họ đến rồi!  
      Trong vòng vài phút ngắn ngủi, tiếng bước chân vang vọng như tiếng sấm, cả chùa Hàn Sơn đã bị bao vây, tất cả các chiến sĩ đã bây kín khu vực này, tạo thành tấm lá chắn tuyệt đối.

      Khoảnh khắc đó, tất cả người Phong Thánh trên giang hồ đều mang gương mặt xám xịt như tro tàn, không còn ôm một tia hi vọng nào nữa.

      Thua!  
      Thua hoàn toàn.

      Thua đến mức không còn sức để đánh trả.

      “Người đâu”.

      “Có!”  
      Hơn mười chiến sĩ lập tức đi tới đứng bên cạnh Mạc Vãn Phong.

      Mạc Vãn Phong chỉ vào lão hòa thượng nói: “Dẫn đi, trông chừng thật cẩn thận, đưa về Quốc Phái để tiến hành xử lý!”  
      “Rõ!”  
      Mấy chiến sĩ lập tức đi tới khống chế bả vai lão hòa thượng.

      Hai mắt lão hòa thượng đầy ảm đạm, hỏi: “Luật pháp, có thể nhân nhượng cho chùa Hàn Sơn được tiếp tục truyền thừa về sau không?”  
      Mạc Vãn Phong lạnh lùng nói: “Luật pháp, sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ xấu nào, cũng tuyệt đối không bao giờ oan uổng cho người tốt, thiện có thiện báo, ác có ác báo, chẳng phải là không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi!”  
      “Dẫn đi!”  
      “Rõ!”  
      Dứt lời, lão hòa thượng chấp nhận thất bại, không còn chút ý định phản kháng nào.

      Ánh mắt lại không cam tâm.

      Nhưng thế thì sao?  
      Ông ta đã không thể làm gì được nữa rồi!  
      Tứ Thánh Tử đã chết!  
      Phong Vương duy nhất của chùa Hàn Sơn bị sét đánh chết!  
      Ông ta, còn có thể làm gì?  
      Ngoài việc gánh hết tội lỗi lên người mình để bảo vệ cho thế hệ sau của chùa Hàn Sơn, ông ta còn có thể làm gì?  
      Ông ta không thể nghĩ được gì nữa!  
      Suy nghĩ trong lòng đang ngổn ngang, khi bị áp giải ngang qua Diệp Lâm thì ông ta liếc nhìn vị Võ Thánh đã tàn phế hai chân đó một cái, rồi lại nhìn Vu Kiệt thêm cái nữa.

      Còn chưa kịp nói chuyện gì đã bị mấy tên lính đẩy tới, không kịp nói một lời cuối cùng!  
      Lá rụng.

      Phía trước hồ nước.

      Ngoài cửa chùa Hàn Sơn.

      Bóng lão hòa thượng nhỏ dần, biến mất trong màn đen nơi con đường lên núi, khoảnh khắc đó, ông ta trở nên già hơn rất nhiều, lưng ngày một còng xuống!  
      Chờ đợi ông ta, chính là sự phán quyết của cả hội đồng Quốc Phái và người thường.

      Từng tội từng tội, không bỏ thêm và cũng không bớt đi một tội danh nào, đếm tội xử phạt… Ông ta chết là điều chắc chắn!  
      Luật pháp!  
      Không thiên vị!  
      Không bao che!  
      Hoàn toàn công bằng liêm chính, trả cho thế giới này sự trong sạch!  
      Sau khi lão hòa thượng bị áp giải đi, Mạc Vãn Phong quay lại nhìn những người chiến sĩ còn lại, giơ tay lên.

      Ra lệnh:  
      “Niêm phong chùa Hàn Sơn, dẫn hết tất cả những người có liên quan về tiến hành điều tra và xác minh thân phận!”  
      “Một nhóm nhanh chóng tiến hành thu gom bằng chứng tại hiện trường!”  
      “Số còn lại lục soát những văn bản tài liệu quan trọng của chùa Hàn Sơn, những thứ liên quan đến tu đạo, đưa hết cho Quốc Phái, còn lại liên quan đến án mạng thì mang về Đệ Nhất!”  
      “Lục soát hết mọi dấu vết và bằng chứng ở đây cho tôi, không được bỏ qua một ngõ ngách nào, hành động!”  
      “Rõ”.

      Tất cả các chiến sĩ lớn tiếng đáp, sau đó nhanh chóng hành động.

      Dứt lời, Mạc Vãn Phong nhìn về phía đám Phong Thánh truyền thừa trên giang hồ.

      Chùa Hàn Sơn đã được giải quyết.

      Còn năm người Phong Thánh này.

      Đối mặt với những nhân vật mạnh mẽ trong giới võ đạo, khí thế của Mạc Vãn Phong không hề lép vế hơn, dường như trong vô hình khí thế của ông ta còn vượt qua cả đám người đó.

      Ông ta khẽ nói: “Các vị, còn định ở lại đây ăn cơm nữa hả?”  
      Ánh mắt chưởng môn Thiên Sơn cực kỳ sắc bén, khẽ suy nghĩ, vội vàng chắp tay nói: “Cũng không còn sớm nữa, xin phép về trước”.

      “Đúng đúng đúng, về thôi về thôi!”  
      “Tạm biệt!”  
      “Tạm biệt!”  
      “…”  
      Có người mở đầu, những kẻ còn lại cũng nhanh chóng hùa theo.

      Chùa Hàn Sơn là chùa Hàn Sơn, họ là họ, tuy là bọn họ đứng về phía chùa Hàn Sơn nhưng cũng chỉ để giết chết Diệp Lâm mà thôi, chẳng liên quan gì đến chuyện cũ những người bình thường này, năm người họ không muốn bị liên lụy.

      Nói xong, năm người vội vàng nhấc chân định lướt qua Mạc Vãn Phong bỏ đi.

      Thế nhưng họ còn chưa kịp đi tiếp thì ông ta đã lên tiếng.

      “Chờ đã!”  
      Một tiếng chờ đã khiến tim bọn họ chợt hẫng đi một nhịp!  
      “Chẳng lẽ, các người muốn bắt cả bọn tôi?”  
      Chưởng môn Thiên Sơn nheo mắt lại.

      Mạc Vãn Phong: “Nói đùa!"  
      “Chùa Hàn Sơn là chùa Hàn Sơn, các người là các người, tổ chức không có bất kỳ bằng chứng và lý do để bắt các người về”.

      “Thế thì ông gọi chúng tôi lại làm gì?”, chưởng môn Thiên Sơn lại hỏi.

      Giọng Mạc Vãn Phong trở nên lạnh lùng, nói: “Không có gì, chỉ muốn chuyển lời của ông bạn già bên Quốc Phái cho các người mà thôi”.

      “Lời gì?”  
      Ánh mắt Mạc Vãn Phong trở nên lạnh lùng.

      Trầm giọng nói: “Mười lăm năm trước, Võ Thánh Diệp Lâm vì Quốc Phái đã đại chiến với các vị chưởng môn, đích thân thỉnh cầu với danh nghĩa Quốc Phái, nếu các vị chưởng môn xem đó là một món nợ phải báo thì cứ tính lên đầu Quốc Phái, lén lút bắt tay với nhau thế này thì không được vẻ vang mát mặt cho lắm đâu!”  
      “Chuyện hôm nay chúng tôi tạm thời không so đo, nhưng không có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc!”  
      “Các người bắt tay với chùa Hàn Sơn hòng đẩy đệ tử chân truyền của Võ Thánh vào chỗ chết, tìm một khoảng thời gian nào đó, Quốc Phái sẽ đích thân đến hỏi thăm!”  
      “Từng người, từng người, từng người!”  
      “Đều phải tính sổ cho rõ ràng!”  
      Nói đến đó, Mạc Vãn Phong hừ khẽ, chỉ vào đường xuống núi Hàn Sơn.

      “Nói xong rồi!”  
      “Các vị…”  
      “Có thể cút về rồi!”  
      “…”, chưởng môn Thiên Sơn.

      “…”, những người Phong Thánh khác!  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui