Đệ Nhất Lang Vương


Người thanh niên đến từ tộc Thánh Đường không phải là một sát thủ cấp cao, mà chỉ là một tử sĩ trong tộc chuyên phụ trách nhiệm vụ truyền tin.

      Sau khi biết được thân phận thực sự của thanh niên này, một hình bóng bỗng xuất hiện trong đầu Vu Kiệt, đó là Lỗ Phi Nhã.

      Người đó ở khe vực núi Tuyết đã bị cô chủ của tộc Thánh Đường lợi dụng.

      Là vì cô ta sao?  
      Vu Kiệt tự nghĩ, những chuyện này không liên quan gì đến anh, sau khi anh đưa Lỗ Phi Nhã về nước, những chuyện còn lại đều do các thành viên của tổ chức Đệ Nhất xử lý và lo liệu.

      Mắt Vu Kiệt híp lại, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

      Còn Lộ Tinh Hàn và Vu Sơn vẫn chưa hiểu chuyện gì.

      Tộc Thánh Đường?  
      Tộc Thánh Đường là gì?  
      Bọn họ không biết gì cả, cũng không hiểu.

      “Cậu út, tộc Thánh Đường là gì?”  
      “À…”, Vu Kiệt cau mày.

      “Không có chuyện gì đâu anh cả, nếu anh biết chuyện này thì cũng không tốt cho anh, chuyện còn lại cứ để em xử lý đi! Anh không cần lo lắng”.

      “Chuyện này…”, Vu Sơn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Thôi được rồi!”  
      Sau khi đến thủ đô và chứng kiến những chuyện đã xảy ra ở Giang Thành, Vu Sơn cũng biết em trai mình không hề tầm thường, anh tin Vu Kiệt sẽ không hại mình, trong lòng vô cùng tin tưởng Vu Kiệt.

      Sau đó Vu Kiệt lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Long, cử người đến đưa thanh niên này đi.

      Trong khi đợi người đến, anh bảo Lộ Tinh Hàn tìm một căn phòng yên tĩnh và kín đáo, sau khi đưa thanh niên vào trong liền khóa chặt cửa lại.

      Trong căn phòng nhỏ, đèn được bật lên.

      Ánh đèn chói chang chiếu vào mặt người thanh niên, Vu Kiệt đặt súng lên bàn nhìn hắn ta chằm chằm.

      “Nói đi! Tộc Thánh Đường bảo mày đến truyền tin gì”.

      Vu Kiệt hỏi.

      Đối với giới sát thủ, Vu Kiệt không hiểu rõ lắm.

      Trước đây, khi còn là chiến sĩ canh gác ở biên giới, phần lớn những gì anh phải đối mặt đều là lính đánh thuê, còn về phần những tên sát thủ ẩn nấp ở Hoa Hạ thì cơ bản đều do tổ chức Đệ Nhất xử lý.

      Mà lần này trong quá trình rời khỏi biên giới đến trại Tuyết để tìm kiếm Tâm Liên, sự tham gia của giới sát thủ cũng khiến Vu Kiệt không có thiện cảm gì, còn về tộc Thánh Đường tiếng tăm lừng lẫy, anh hoàn toàn không hề để ý.

      Có điều…  
      Anh rất muốn nghe xem, nội dung truyền tin là gì.

      Người thanh niên cố chịu cơn đau, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Chiếc dao găm lúc nãy anh cầm chắc là dao găm của Lang Vương nhỉ! Anh là Lang Vương đúng không?”  
      “Ừ, có chuyện gì sao?”  
      Thanh niên nọ gật đầu, nói tiếp: “Thật sự rất xin lỗi, Lang Vương, nếu biết người kề dao trên cổ tôi là anh thì tôi cũng không dám nổ súng bắn anh đâu, thật ra người phái tôi đến truyền tin là gia chủ của Đoan Phái, tộc Thánh Đường”.

      “Đoan Phái?’  
      “Đúng vậy, Đoan Phái, mấy năm nay tộc Thánh Đường chúng tôi chọn ẩn nấp là bởi vì đã xảy ra tranh chấp giữa các phe phái trong gia tộc.

Đối lập với chúng tôi là Mộc Phái, đồng thời, Mộc Phái cũng có một vị cô chủ".

      “Không sợ anh tức giận, thực ra nhiệm vụ thưởng một trăm triệu đô lần này là nhiệm vụ do Đoan Phái và Mộc Phái giao cho hai vị cô chủ của hai phe nhằm tranh giành quyền thừa kế gia tộc.

Ai hoàn thành nhiệm vụ trước thì người đó sẽ có đủ tư cách để gia nhập vào hội trưởng lão và có được quyền thừa kế, nhưng không ai ngờ được rằng mục tiêu của nhiệm vụ này lại là anh, Lang Vương.

Kể từ ngày gia chủ biết được thân phận của anh, ông ấy cũng nói, nếu như biết cô chủ phải đối mặt với anh, thì cho dù không giành được quyền thừa kế, cả đời này phải chịu sự điều khiển của Mộc Phái thì cũng sẽ không bao giờ để cô chủ tham gia vào nhiệm vụ lần này”.

      Nghe vậy, sắc mặt Vu Kiệt không chút thay đổi, anh lạnh lùng nói: “Những lời khách sáo xã giao đó đừng nói nữa, nói trọng điểm đi”.

      “Vâng”.

      Thanh niên đó đánh hắng một tiếng: “Là như thế này, gia chủ phái tôi về nước truyền tin, vốn dĩ là muốn trực tiếp tìm anh, nhưng chúng tôi không điều tra được hành tung của anh, chỉ tìm thấy anh cả của anh, cho nên chúng tôi đã đến đây, nội dung chủ yếu có ba điều”.

      “Thứ nhất, gia chủ muốn tôi chuyển lời đến anh, ông ấy thay mặt tất cả thành viên của Đoan Phái tộc Thánh Đường xin lỗi Lang Vương, xin tạ tội về chuyện nhiệm vụ treo thưởng, hôm nay chỉ cần một câu nói của anh, tộc Thánh Đường nhất định sẽ trả anh một nhân tình, vì anh mà làm tất cả mọi chuyện, vì muốn xin lỗi anh mà gia chủ còn cãi nhau một trận lôi đình với Mộc Phái.

      “Ha!”  
      Vu Kiệt ngoáy ngoáy lỗ tai: “Tao và tộc Thánh Đường không liên quan gì đến nhau cả, hao tâm tổn sức vượt đường xa đến đây điều tra người nhà của tao, chỉ vì truyền tin? Không có chuyện gì lại ra vẻ nịnh bợ, truyền tin cái gì chứ, tao thấy là có mục đích khác”.

      “Haha”.

      “Lang Vương quả là anh minh, nội dung truyền tin thứ hai chính là mời cao thủ Lang Vương nương tay tha cho cô chủ Lỗ Phi Nhã của chúng tôi, gia chủ biết là trong suốt quá trình anh thi hành nhiệm vụ, cô chủ đã năm lần bảy lượt muốn gài bẫy hãm hại anh, còn phái bốn vị La Sát đến, mối ân oán này Đoan Phái xin nguyện gánh chịu, nhưng trước mắt sự tranh đấu trong gia tộc ngày càng quyết liệt, không có cô chủ, Đoan Phái chỉ có thể nghe theo đề xuất của hội trưởng lão để đệ tử cuối cùng của Mộc Phái đi tiếp nhận quyền thừa kế gia tộc”.

      “Chuyện này liên quan đến tương lai của Đoan Phái, có ý nghĩa rất quan trọng, thật sự là chúng tôi không thể không có cô chủ Lỗ Phi Nhã, chỉ cần Lang Vương đồng ý thả cô chủ trở về, bất luận là điều kiện gì thì chúng tôi cũng đáp ứng”.

      “Thả người?", sắc mặt Vu Kiệt lạnh nhạt: “Tao không có quyền quyết định chuyện này, thả hay không thả không phải tao nói là được, ngoài ra…”  
      “Các người cũng đừng quá xem trọng bản thân mình, tao không có hứng thú gì với tộc Thánh Đường hay Đoan Phái Mộc Phái gì đó đâu, các người xin lỗi cũng được, làm gì cũng được, tao không có ý kiến gì, nhưng chuyện thả người này, tao không thể làm chủ”.

      “Kiến nghị các người nên trực tiếp liên hệ người của tổ chức Đệ Nhất”.

      “…”, thanh niên nọ nhất thời không biết nên nói gì.

      Lời từ chối quá rõ ràng, hắn ta nói nhiều như vậy, nhưng một chút tác dụng cũng không có.

      Hắn ta ngây người tại chỗ.

      Cúi đầu.

      “Còn có tin thứ ba, là gì?”, Vu Kiệt hỏi tiếp.

      “Chuyện này…”  
      “Nói đi…”  
      Thanh niên nọ vội vàng nói: “Tin thứ ba, gia chủ muốn nói với Lang Vương, bởi vì lúc ở trại Tuyết anh đã giết chết bốn vị La Sát của tộc Thánh Đường, người của Hội Trưởng Lão tức giận, hạ lệnh phải giết anh, trước mắt người của Mộc Phái vì muốn lấy được quyền thừa kế gia tộc từ trong tay hội trưởng lão nên đã tiếp nhận nhiệm vụ này, theo tin tức mà Đoan Phái biết được, đã có rất nhiều sát thủ tham gia nhập cảnh, chuẩn bị ra tay với anh và người nhà của anh, cho nên…”  
      Vừa nghe vậy, một luồng sát khí bỗng nhiên ngưng tụ trong ánh mắt của Vu Kiệt.

      Ra tay!  
      Haha!  
      Vu Kiệt lạnh lùng trừng mắt: “Cho nên đây là đang uy hiếp tao, phải không?”   
      “Không không không!”  
      Thanh niên đó vội vàng lắc đầu: Không phải như vậy, ý của gia chủ là, nếu như anh đồng ý thả cô chủ về nhà, thì Đoan Phái sẽ sẵn lòng dốc hết sức lực quyết đấu với Mộc Phái một phen, trả lại sự yên bình cho anh và người thân gia đình anh”.

      “Anh thấy thế nào?”  
      “Cạch!”  
      Đúng lúc thanh niên nọ vừa dứt lời, Vu Kiệt liền mở cửa phòng ra, không muốn tiếp tục nghe những lời vô nghĩa.

      “Những lời lừa gạt người khác, nói nhiều rồi, bản thân cũng tin luôn nhỉ!”  
      “Lừa…lừa người…”, mắt thanh niên nọ khẽ híp lại.

      “Lời nói có thể che đậy tâm lý của mày, nhưng biểu cảm của mày bán ứng suy nghĩ rồi.

Mày nghĩ rằng nói những lời như thế này sẽ có thể khiến tao tha mạng cho mày rồi sau đó theo ý muốn của mày thả người về báo tin?"  
      Vu Kiệt cười haha: “Mày có hơi ngây thơ rồi đấy”.

      Nhìn thấu rồi!  
      Xoẹt một tiếng.

      Sắc mặt thanh niên nọ tái mét, vô cùng hoảng hốt.

      Biểu cảm?  
      Rất nhanh, đồng tử hắn ta co rút lại, cười nhạt: “Không ngờ rằng Lang Vương còn có loại bản lĩnh này”.

      “Không diễn nữa?”, Vu Kiệt dựa vào cửa.

      Thanh niên nọ tựa lưng vào ghế: “Không diễn nữa”.

      Vu Kiệt: “Vậy thì nói thật đi! Nói một câu nhanh gọn ngay thẳng đi”.

      “Được thôi”.

      Người thanh niên giơ hai ngón tay lên: “Trong vòng hai ngày, nếu như anh không thả cô chủ chúng tôi ra, thì cẩn thận người nhà của anh…sẽ mất mạng!”.

      “Cho nên, tộc Thánh Đường đang uy hiếp tao sao?”, Vu Kiệt vẫn lặp lại câu đó.

      Người thanh niên gật đầu: “Đúng vậy, uy hiếp!”  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui