Đệ Nhất Lang Vương


“Rầm!”  
      Cửa sắt của phòng tạm giam mở ra.

      Trong phòng giam bày một số đồ đơn giản và một chiếc giường cực kì rẻ tiền.

      Vu Kiệt đang nằm trên giường, tiếng mở xiềng xích khiến Vu Kiệt tỉnh lại từ trong trạng thái nhắm mắt dưỡng thần, anh nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy vài nhân viên của đồn cảnh sát.

      Anh ngáp một cái, ngồi dậy.

      “Vu Kiệt, ra đây đi! Có người tới thăm”.

      Một nhân viên giọng điệu thờ ơ, không chút khách khí nói.

      Thăm?  
      Lúc này ai có thể tới thăm chứ?  
      Trong lòng Vu Kiệt tự hỏi, rất nhanh đã bị nhân viên đưa tới một phòng họp, nói là phòng họp nhưng sau khi sửa chữa đôi chút thì bây giờ đã trở thành phòng thăm bằng kính.

      Mà sau khi nhìn thấy người tới thăm, Vu Kiệt phì cười.

      Là Lưu Hải.

      Mấy nhân viên sau khi đưa Vu Kiệt tới phòng thăm thì liền rời khỏi, không biết có phải nhận được tin tức gì hay không mà bọn họ không đứng ở đây để làm bóng đen cản đường!   
      Bầu không khí bỗng trở nên trầm lặng, từ khi gặp lại nhau sau cuộc hẹn ở câu lạc bộ Thiên Hải hai ngày trước, một người bị còng tay, ngồi vào vị trí của phạm nhân, người còn lại tây trang chỉnh tề, ngồi vào vị trí người bị hại, buồn cười biết bao.

      Người vừa cầm giấy giám định chấn thương đầu, còn có thể vênh váo như không bị gì đến đây thăm hỏi?  
      Đương nhiên, đã đến nước này rồi thì chẳng ai quan tâm tới chuyện đó nữa, cái bọn họ quan tâm là liệu nhà họ Lý có sụp đổ không!  
      “Cách”.

      Lưu Hải ngồi trên ghế, vắt chéo hai chân, móc một điếu thuốc từ trong túi đưa lên miệng, đốt xong thì hít sâu một hơi sau đó thở ra một làn khói xanh.

      “Sao vậy, cậu Lý đeo còng tay nên ngay cả ngồi thế nào cũng không biết luôn hả? Cái còng này còng tay mày chứ đâu phải còng chân!”, Lưu Hải dùng giọng điệu châm chọc đùa giỡn nói.

      Vu Kiệt mặt không cảm xúc, bước tới trước một bước, vô cùng bình tĩnh ngồi vào ghế: “Tao thật không ngờ mày còn quay lại thăm tao đấy”.

      Thật sự không ngờ tới.

      Có điều, cũng vừa đúng lúc.

      Nghe câu nói này của Vu Kiệt, Lưu Hải nói tiếp: “Xem mày nói kìa, cậu Lý, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như bạn bè gặp mặt mấy lần, từ khách sạn Thánh Thiên tới câu lạc bộ siêu xe của tao, còn có câu lạc bộ Thiên Hải dưới danh nghĩa của tao, mỗi câu mày nói đến hôm nay tao đều nhớ rất rõ”.

      “Đương nhiên phải tới thăm mày rồi, kẻ chiến thắng sẽ không keo kiệt khi xem trò cười từ kẻ thua cuộc, cảm giác thành tựu và sảng khoái mà cảnh tượng này mang lại cho dù làm bất cứ việc gì cũng khó có thể sánh được”.

      “Mày nói xem đúng không! Cậu Lý?”  
      Lúc nói hết câu này Lưu Hải còn cố tình nâng cằm lên, dường như muốn đứng trên cao nhìn Vu Kiệt 360 độ, thái độ ngạo mạn xấc láo đó nếu như thả ngoài đường chắc chắn sẽ bị đánh một trận nên thân.

      Đáng tiếc…  
      Đây không phải đường phố.

      Vu Kiệt: “Mày cảm thấy, đây là thắng lợi?”  
      Lưu Hải: “Lẽ nào không phải sao? À đúng rồi, bây giờ cậu Lý vẫn chưa biết nhỉ! Nửa tiếng nữa, nhân vật đứng đầu Thiên Đình sẽ hợp tác với tổ điều tra tiến hành hội nghị thẩm tra cuối cùng với Lý Châu.

Hội nghị hôm nay kết thúc, quyết định Lý Châu có vô tội hay không sẽ có kết quả cuối cùng”.

      “Mà tao...”, Lưu Hải vỗ ngực: “Tao là nhân chứng quan trọng nhất trong lần thẩm tra này, tự tay vạch trần cô nhỏ của mày, cũng chính là vạch trần những việc kình tởm không thể cho người khác biết mà Lý Châu đã lén lút làm”.

      “Cậu Lý, mày thấy tao nên nói gì đây?”  
      Lưu Hải khiêu khích nói.

      Vu Kiệt suy nghĩ chốc lát: “Thành thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị”.

      “Ồ?”  
      Lưu Hải nhún vai: “Vậy e rằng phải khiến cậu Lý thất vọng rồi, được, cũng không còn sớm nữa, cậu Lý, ồ không, Vu Kiệt, đúng, mày tên là Vu Kiệt, Lưu Hải tao không lãng phí thời gian với mày nữa, đi đây”.

      “Đợi đã!”  
      Ngay khi Lưu Hải chuẩn bị xoay người rời đi.

      Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng kêu dừng lại của Vu Kiệt.

      “Sao vậy, mày còn muốn tao cười nhạo mày thêm vài câu?”, Lưu Hải dừng bước, vứt điếu thuốc trên miệng xuống đất, dùng sức đạp, quay đầu, ánh mắt thờ ơ nhìn Vu Kiệt.

      Mà ngay lúc này, Vu Kiệt lại lười biếng tựa lưng vào ghế, không hề lộ vẻ tức giận đùng đùng như Lưu Hải tưởng tượng, ngược lại anh ngáp một cái.

      “Nói đi”, Lưu Hải thúc giục: “Không nói thì tao đi đấy, tao phải có mặt trước khi mấy ông lớn kia tới!”  
      “Thời gian của tao quý giá lắm”.

      “Quý giá?”  
      Vu Kiệt: “Ha ha”.

      “Cười cái gì?”, ánh mắt Lưu Hải lạnh lẽo, vô cùng sắc bén.

      “Không có gì, chỉ là cười mày không hiểu thời cuộc”.

      Vu Kiệt chỉ vào đầu hắn: “Bản thân còn không bảo vệ nổi mà đòi vu oan giá họa, có thời gian thì tới đây khoe khoang với tao, còn không có thời gian thì sắp xếp quần áo chuẩn bị chạy đi, lẽ nào mày không biết mày sắp gặp tai vạ đến nơi rồi?”  
      “Tao gặp tai vạ?”  
      Soạt!  
      Trong nháy mắt, Lưu Hải nghe câu nói này như nghe được chuyện buồn cười nhất thế giới, ôm bụng cười thành tiếng.

      “Tao nói này Vu Kiệt, mày đang mơ giấc mộng xuân hả? Tai vạ sắp tới với tao?”  
      “Lưu Hải tao vẫn sống rất tốt, cái gì mà tai vạ sắp tới? tao không những không gặp họa, ngược lại, qua mấy hôm nữa tao còn có thể một bước lên mây mày có tin không?”  
      “Buồn cười, tao thấy mày bị nhốt mấy ngày nên đầu có vấn đề rồi!”  
      “Phải không?”, Vu Kiệt mỉm cười, hỏi lại.

      Giây tiếp theo, Lưu Hải không thèm nghĩ ngợi trực tiếp trả lời: “Phải cái gì mà phải, Vu Kiệt, tao thấy đầu mày có vấn đề rồi, Lưu Hải tao sắp gặp nạn?”  
      “Tao nói cho mày biết, hôm nay nếu Lưu Hải tao thật sự gặp họa như mày nói thì tao sẽ lấy đầu tao xuống cho mày đá bóng…”  
      “Tít, tít, tít!”  
      Tai vạ…tới rồi!  
      Đúng lúc Lưu Hải chuẩn bị nói ra câu cuối cùng thì một tràng tiếng chuông vang lên, cắt ngang lời hắn.

      Sững sờ!  
      Lưu Hải sững sờ.

      Trong lòng đột nhiên run rẩy, một cỗ bất an theo sự thay đổi sắc mặt xông thẳng vào tim.

      Là một người dẻo miệng có tiếng trong đám con cháu nhà giàu ở Thủ Đô, mỗi một nhân vật lớn Lưu Hải đều đặt một tiếng chuông đặc biệt để nhắc nhở.

      Mà tiếng chuông này là người thân thuộc với hắn nhất, bố hắn!  
      Lưu Phong.

      Lưu Hải im lặng một hồi, vội lấy điện thoại ra, cũng không rời khỏi phòng họp mà lập tức nghe máy.

      “Tút!”  
      Điện thoại kết nối.

      “Bố, sao bố lại gọi cho con lúc này vậy, hôm nay con phải làm nhân chứng, bố quên rồi hả?”  
      “Nhân chứng?”, âm thanh mang theo phẫn nộ truyền tới từ đầu bên kia.

      Lưu Phong giận dữ nói: “Làm nhân chứng cái đầu mày, mày giải thích rõ ràng cho tao mấy năm nay mày rốt cuộc đã lén lút làm bao nhiêu chuyện không biết xấu hổ rồi hả?”  
      “Chuyện không biết xấu hổ?”  
      Lưu Hải thần kinh căng thẳng, chợt mất tự nhiên: “Việc không xấu hổ gì vậy ạ, con…con…con không biết!”  
      Hắn bắt đầu nịnh nọt, những việc trong quá khứ bất giác hiện lên trong đầu, việc này chỉ có bản thân hắn và vài người biết.

      “Mày còn nói mày không biết, đối phương đã gửi email nói hết những chuyện mày làm rồi, còn đưa hết chứng cứ cho tao xem nữa kìa, bây giờ tao đưa cho mày, mày xem cho kĩ vào!”  
      “Lưu Hải ơi Lưu Hải, tao cứ nghĩ mày không có triển vọng, chỉ biết ăn uống chơi bời, vậy cũng thôi đi, nhưng tao không thể ngờ mày lại dám động tới mạng người, tốt nhất mày giải thích rõ ràng với tao, nếu không những chuyện này mà bị người khác đồn ra ngoài, rất có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới kế hoạch nhắm vào nhà họ Lý của chúng ta lần này!”  
      “Nhanh gửi cho con xem!”  
      “Cạch!”  
      Lời vừa nói ra, điện thoại cũng tắt luôn.

      Ngay sau khi cúp điện thoại, từng dòng tin nhắn từ phía Lưu Phong như song thần núi lửa phun trào, gửi vào điện thoại Lưu Hải.

      Khoảnh khắc đó.

      Trong vô thức.

      Lưu Hải không tự chủ được nhìn Vu Kiệt.

      Tai vạ…đã đế nơi!  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui