Đệ Nhất Lang Vương


Mọi chuyện đều có nguyên nhân, không ai lại bất chấp ngụy tạo chứng cứ, vô duyên vô cớ chạy đến vu oan người khác.

Tội vu khống một khi bị thẩm tra sẽ không đơn giản chỉ là tội dân sự.

      Phải biết rằng thân phận của Lý Châu không hề đơn giản, vu oan một nhân vật có vô sống cống hiến, tội danh đó đủ để phạt hình sự.

      Mà hôm nay, trong buổi thẩm vấn, những chứng cớ mà Lưu Hải đưa ra cùng với lời khai của hắn… đã đủ để định tội hắn.

      Cổ Thu không phải là kẻ ngu.

      Và tất cả những người có mặt tại đây cũng không phải kẻ ngu.

      Nếu như những gì Lưu Hải vừa nói chính là chân tướng sự việc, vậy thì chuyện hắn tố cáo lúc trước là vu khống.

Một cậu ấm có xuất thân cực tốt, không có bất kỳ ân oán gì với Lý Châu lại dám dùng vài năm ngồi tù để bày ra chuyện này… Vì sao chứ?  
      Bọn họ không cách nào nghĩ ra được.

      Hoặc là nói, vốn dĩ, Vu Hải không có bất kỳ động cơ nào để làm ra chuyện như vậy.

      Chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là có kẻ đứng sau hắn.

      Điều Cổ Thu muốn chính là lôi kẻ đứng sau màn ra trước ánh sáng.

      Thoáng chốc, sau mấy câu của Cổ Thu, trong lòng tất cả mọi người chợt trào lên cảm giác bất an dữ dội, dường như bọn họ cũng nhận ra được buổi thẩm vấn tiếp theo sẽ có sự biến hóa, mục đích thẩm tra không chỉ nhằm vào Lý Châu, mà là… chân tướng sự việc!  
      Lại nói…  
      Ngay khi Cổ Thu vừa nói ra mấy lời đó, bọn họ đều lơ đãng thấy được ánh mắt Lưu Hải không khống chế được nhìn về phía Hiên Viên Thâm.

      Bất chợt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Hiên Viên Thâm.

      Lưu Hải Nhai nhìn sang.

      Vương Quân nhìn sang.

      Cổ Thu và Lý Châu cũng đều nhìn sang.

      Một ánh mắt đủ để nói rõ tất cả.

      Nhân chứng mà ông tìm đến lại nói ra chân tướng trái ngược với những gì ông đã nói, đối mặt với câu hỏi nhạy cảm như vậy, hắn lại vô thức nhìn về phía ông, điều đó có nghĩa là gì?  
      Lý Châu cười lạnh: “Đội trưởng Hiên Viên không đi làm đạo diễn, quả thật là mai một cho một tài năng!”  
      Soạt!  
      Trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, nhưng nếu nói ra, chẳng khác nào tự tay xé rách mặt.

      Đối diện với những ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình, Hiên Viên Thâm nổi da gà, ông ta vờ như mình là người vô tội, ánh mắt vô cùng tức giận, cứ như sắp phun ra lửa, nhìn chằm chằm vào Lưu Hải: “Cậu có ý gì hả? Chẳng lẽ do tôi xúi giục cậu? Nhân chứng Lưu Hải, xin cậu đừng nói bậy, coi chừng cậu phải trả giá đắt cho hành vi của mình đấy!”  
      Ồ!  
      Uy hiếp một cách rõ ràng như vậy, cái này… ông ta cũng chẳng thèm diễn nữa rồi.

      Vẻ mặt Lưu Hải có hơi căng thẳng: “Tôi…”  
      Phải nói thế nào?  
      Hắn không biết, hắn đang cân nhắc lợi hại, hắn nói ra chân tướng là vì mạng sống của mình, điều đó chẳng hề sai, nhưng nếu như tiếp theo đây, hắn nói ra tất cả âm mưu của bọn họ, kéo gia tộc Hiên Viên vào chuyện này, vậy chẳng khác nào tìm đường chết.

      Dù rằng Lý Châu biết rất rõ người của gia tộc Hiên Viên đứng sau chuyện này, nhưng thế thì sao chứ?  
      Nhà họ Lý có lợi hại đến mấy cũng không có khả năng dùng “cái đuôi” này để khiến gia tộc Hiên Viên biến mất khỏi thủ đô chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nếu vậy, đến lúc đó, nhà họ Lưu…  
      Khiến cho một gia tộc hạng hai như nhà họ Lưu biến mất trong vòng vài ngày… nhà Hiên Viên vẫn đủ thực lực làm điều đỏ.

      Lý Châu: “Đội trưởng Hiên Viên, ông đang chột dạ à? Có muốn diễn cũng phải ra vẻ một chút, đứng trước mặt mọi người, vậy mà ông dám uy hiếp nhân chứng ư? Đúng thật là không có não!”  
      “Cô im đi!”  
      Hiên Viên Thâm quay sang Lý Châu, quát lên: “Chuyện của cô còn chưa được làm rõ, cô có tư cách gì đưa ra nghi vấn với tôi trong buổi thẩm tra?”  
      “Tư cách?”, Lý Châu híp mắt lại.

      “Con bé không có tư cách, nhưng tôi thì có!”  
      Đúng lúc này, Cổ Thu lên tiếng ngắt lời Hiên Viên Thâm, bày ra thái độ không khoan nhượng.

      Cổ Thu đã nói vậy, Hiên Viên Thâm hoàn toàn không dám phản bác.

      Ông ta cố nén giận, không dám phát tác.

      Kể đó, Cổ Thu quay sang nói với Lưu Hải: “Còn chưa chịu nói? Tôi cảnh cáo cậu, dám vu khống một nhân vật có chức vị như Lý Châu, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự, với hành vi phạm tội của cậu, phạt tù ít nhất là mười năm!”  
      “Mười năm đấy, mười năm thanh xuân tươi đẹp của cậu, cậu không nên đánh đổi nó để bảo vệ kẻ đứng sau màn kia!”  
      “Nói ra người sai khiến cậu, lấy công chuộc tội, hẳn… sẽ được miễn tội, đừng có nhận tội lung tung thay người khác, đến cuối cùng, kẻ xui xẻo chỉ có mình cậu mà thôi!”  
      “Hiểu chưa hả?”  
      Soạt!  
      Thoáng cái, sắc mặt Lưu Hải trở nên tái nhợt.

      Mười năm…  
      Suốt mười năm…  
      Vừa nghĩ đến việc phải chịu cảnh tù tội suốt mười năm, tim Lưu Hải bất giác run lên, hắn nuốt một ngụm nước bọt, từ từ giơ tay lên…  
      Hắn đã đưa tay lên…  
      Hiên Viên Thâm suy sụp, ông ta lập tức quát lên với cấp dưới của mình: “Người đâu, mau dẫn hắn đi cho tôi, tra khảo nghiêm khắc!”   
      “Rầm!”  
      Ngay lập tức, một đám nhân viên mặc đồng phục tương tự nhau từ ngoài cửa xông vào.

      “Tôi xem ai dám động đến hắn!”  
      Nhưng ngay khi bọn họ vừa vào cửa…  
      Cổ Thu, nhân vật có uy tính tuyệt đối trong giới kinh tế đột nhiên giơ tay lên, chỉ về phía bọn họ, quát lên một tiếng, hệt như sấm rền, đinh tai nhức óc.

      Phút chốc, bầu không khí một lần nữa trở nên quái dị.

      Đám người nhận được lệnh của Hiên Viên Thâm, vội vã xông vào, nhưng lúc này, bọn họ lại không dám cử động, mà đứng tại chỗ, nhìn về phía Hiên Viên Thâm, tỏ vẻ nghi hoặc.

      Một bên là người phụ trách tổ điều tra.

      Bên kia là một nhân vật lớn, có thể nói ngay cả hai vị Người lên tiếng đức cao vọng trọng cộng lại cũng không có vị thế bằng ông ta.

      Bọn họ nên nghe ai bây giờ?  
      Lý Châu lạnh giọng nói: “Đội trưởng Hiên Viên sợ lòi đuôi à?”  
      “Cô…”  
      Hiên Viên Thâm không biết nên đáp lại như thế nào.

      Mồ hôi rịn ra trên trán ông ta, từng giọt, từng giọt chảy xuống dọc hai bên má.

      Đúng vậy.

      Ông ta sợ.

      Ông ta vốn không biết vì sao Lưu Hải lại làm phản, ông ra cũng không biết rốt cuộc hắn ta đã gặp phải chuyện gì, ông ta chỉ biết, nếu như không đuổi được tên này đi khỏi đây càng sớm càng tốt, thì e rằng chính ông ta sẽ phải rơi vào tình cảnh nguy hiểm, đến lúc đó…   
      Đến lúc đó, khoan hãy nói đến việc có thể lôi Lý Châu xuống đài hay không, chỉ riêng việc bảo vệ bản thân cũng là một vấn đề lớn.

      “Được rồi!”  
      Ngay khi bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, Vương Quân đột nhiên mở miệng.

      Ông ta hít sâu một hơi, sau đó thở hắt ra, giọng nặng nề: “Chuyện đã đến nước này, theo tôi thấy, cũng không cần ở đây lãng phí thời gian làm gì, ông Cổ, tôi biết ông có ý gì, xin ông yên tâm, sau khi trở về, tôi sẽ soạn thảo thành văn bản tất cả những việc xảy ra trong buổi thẩm tra ngày hôm nay, trình lên cho cấp trên, truyền đạt những nghi ngờ của ông.

Cô Lý đã được chứng minh trong sạch, còn về chuyện sau đó… chúng tôi chắc chắn sẽ cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng”.

      “Bàn giao cái gì?”, Cổ Thu nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Thâm, lạnh giọng hỏi.

      Vương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui