Đệ Nhất Lang Vương


“Giám đốc Trần, cậu Viên đã đến!”
Trong tòa nhà văn phòng bên cạnh hội trường, một gã vệ sĩ mặc vest đen, mang kính râm bước vội vào phòng họp, không quan tâm đến ánh mắt của mấy vị chủ nhiệm của Đại học Thủ Đô, cứ thế bước thẳng đến trước mặt Trần Song Hỉ, nghiêm giọng nói.

Cậu Viên?
Trần Song Hỉ lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, thái độ vô cùng cung kính, với tư cách là nhân vật quan trong Tập đoàn Hạ Long, anh ta biết rất rõ Hạ Viên là người như thế nào.

Đừng nói là anh ta, ngay cả chủ tịch Tập đoàn Hạ Long, khi gặp vị thiếu gia này cũng phải cúi đầu, khom lưng nịnh nọt.

Vốn dĩ, với chức vụ và địa vị của anh ta, không thể nào có cơ hội tiếp xúc với Hạ Viên, nhưng không hiểu sao sáng hôm nay, cấp trên lại thông báo với anh ta rằng, Hạ Viên sẽ đích thân đến tham gia Đại hội quyên góp ở Đại học Thủ Đô, hơn nữa, anh ta còn xem trọng một thứ trong đại hội lần này, nên muốn Trần Song Hỉ đích thân tiếp đãi.

Khi nhận được tin, Trần Song Hỉ vô cùng hưng phấn, từ giọng điệu của cấp trên, có thể nghe ra lần này Hạ Viên đến là vì muốn có được một thứ, hơn nữa thứ đó còn vô cùng quan trọng, nếu như chăm sóc anh ta thật tốt, ngày sau, tiền đồ sao có thể kém được?
“Ở đâu? Tôi đi ngay!”
Trần Song Hỉ vội hỏi.

Vệ sĩ nói: “Dưới lầu, bên trong xe”.

“Được!”, Trần Song Hỉ lập tức gật đầu, sau đó nhanh chân rời đi.

Đúng lúc này, chủ nhiệm Vương vội hỏi: “Giám đốc Trần, giám đốc Trần, việc mà chúng ta đang thảo luận, anh xem…”
Trần Song Hỉ híp mắt, lườm chủ nhiệm Vương: “Đợi đi!”
“Việc này…”
“Aiz…”
Ú ớ một hồi, năm vị chủ nhiệm liếc mắt nhìn nhau, mọi người đều không rõ rốt cuộc là có ý gì? Chẳng phải vừa rồi đang thương lượng rất tốt sao?
Sao đột nhiên lại thay đổi thái độ rồi, chẳng lẽ anh ta muốn đổi ý?
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Trần Song Hỉ đã rời khỏi phòng.

Bọn họ không biết rằng, lúc này đây, Trần Song Hỉ đã thầm mắng tất cả một trận, chủ đề nhạy cảm như vậy lại đi hỏi trước mặt người ngoài, mà lại còn là vệ sĩ của cậu Viên nữa chứ, lỡ như chuyện này đến tai cậu Viên, thử hỏi anh ta làm sao mà lăn lộn ở Tập đoàn Hạ Long được nữa?
Mấy phút sau, Trần Song Hỉ đã chạy đến cạnh xe của Hạ Viên.

Trong xe, Hạ Viên mặc một bộ đồ luyện công đơn giản, kiểu tóc cũng đơn giản, gọn gàng, so với nội thất xa hoa bên trong xe, trông có vẻ không phù hợp cho lắm, tuy nhiên, khí chất toát ra từ trên người anh ta lại tựa như Thái Sơn, khiến người ta không khỏi e sợ.

“Cậu Viên, cậu Viên, chào cậu, tôi là người phụ trách dự án mà chủ tịch chúng tôi tài trợ cho Đại học Thủ Đô lần này, tôi tên là Trần Song Hỉ”.

Trần Song Hỉ khom người ngồi xổm cạnh cửa xe, thái độ hệt như một con chó lông xù, đôi mắt ti hí ánh lên vẻ nịnh nọt, cứ như hận không thể quỳ xuống lè lưỡi liếm gót giày cho Hạ Viên vậy.

Dáng vẻ này của anh ta còn hèn mọn hơn so với năm vị chủ nhiệm trước đó.

Hạ Viên vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay, không nhìn thẳng vào Trần Song Hỉ, lạnh giọng nói: “Hẳn là anh đã nhận được tin lúc sáng?”
“Đúng, đúng, chủ tịch đã đích thân gọi điện cho tôi, nói rõ tình hình, cậu Viên, đợi lát nữa, trên Đại hội quyên góp, cậu nhìn trúng thứ gì thì cứ nói với tôi một tiếng là được, tôi đảm bảo sẽ đem đến cho cậu ngay lập tức, cậu thấy thế nào?”
Ngón tay Hạ Viên thoáng khựng lại: “Anh cho rằng tôi đến tìm anh để đòi thứ gì đó à?”
Soạt!
Phút chốc, một luồng khí lạnh tựa như trường kiếm đâm sâu vào tim Trần Song Hỉ.

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, một giọt mồ hôi lạnh mang theo sự sợ hãi không biết từ lúc nào đã chảy dọc xuống má anh ta, sau đó rơi trên mặt đất.

Trần Song Hỉ ngơ ngác.

“Không… không, tôi không có ý đó, cậu Viên, ý tôi là…”
“Được rồi, chớ nói nhảm!”
Không đợi Trần Song Hỉ nói hết lời, Hạ Viên đã mất kiên nhẫn cắt ngang: “Nhà họ Hạ tôi còn chưa đến mức đòi người khác tặng đồ như vậy đâu, chẳng qua chỉ là một cái Đại hội quyên góp nhỏ mà thôi, có thể tốn bao nhiêu được chứ? Coi như nhà họ Hạ chúng tôi làm chút chuyện cho những khu nghèo khó vậy!”
“Tìm anh đến đây, chỉ muốn thông báo với anh một tiếng, làm việc nhanh nhẹn chút, đừng để tôi thấy anh là kẻ ngu xuẩn”.

“Vâng… vâng!”, nghe vậy, Trần Song Hỉ lập tức hiểu rõ ý của Hạ Viên.

“Cậu Viên cứ yên tâm! Tôi cam đoan sẽ thu xếp ổn thỏa!”, anh ta vỗ vỗ ngực, lộ vẻ tự tin.

“Đi đi!”
“Vâng!”
Dứt lời, Trần Song Hỉ vội rời đi, tuy nhiên, anh ta không quay về phòng họp, mà đi thẳng đến hội trường, chuẩn bị mười phút sau bắt đầu Đại hội quyên góp.

Sau khi anh ta đi khỏi, Hạ Viên tiếp tục vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay.

“Có chắc chắn vật kia ở trong Đại hội quyên góp không?”
Ông lão ngồi ở vị trí tài xế buông tay khỏi vô lăng: “Chắc chắn, khi người trong tộc theo dấu đến Miến Điện, người ở đó đã thông qua con đường đặc biệt để vận chuyển viên đá kia về nước, vừa khéo chính là dùng danh nghĩa của Đại học Thủ Đô để vận chuyển vật phẩm đặc biệt từ những khu nghèo khó về”.

“Khi lô hàng kia đến thủ đô, người trong tộc vẫn luôn theo dõi sít sao, chắc chắn không thể phạm sai lầm được”.

“Hơn nữa, từ đêm hôm qua đến giờ, người của các thế lực khác vẫn chưa tìm được viên đá kia, cậu chủ, hiện tại, cậu đã rơi vào thế bắt buộc”.

Nghe nói thế, Hạ Viên bất chợt nở một nụ cười hiếm hoi: “Hi vọng là như thế! Phía Quốc Phái có động tĩnh gì không?”
Ông lão đáp: “Tạm thời chưa có, mấy ả vô sỉ phái Nga Mi đã xuống núi, dùng thân thể để tìm kiếm đồng minh từ các gia tộc, chuyện này đã khiến Quốc Phái sứt đầu mẻ trán suốt mấy ngày nay, bọn họ đã điều động rất nhiều nhân thủ đi điều tra hướng đi của phái Nga Mi, ghi chép lại thông tin của các đồng minh, nên còn chưa có thời gian để ý đến chúng ta”.

“Phái Nga Mi?”
Hạ Viên bật cười ha hả, nghĩ đến phái Nga Mi lưu lạc đến tình trạng này đều là vì thầy của tên khốn Vu Kiệt kia, hắn ta liền muốn cười, gây ai không gây, lại chạy đi kiếm chuyện với Diệp Lâm.

Từ hai mươi năm trước, lão già kia đã có thể đánh bất phân thắng bại với mười vị cường giả phong Thánh cấp cao của nhà họ Hạ, một nhân vật như vậy, há có thể so sánh với một môn phái chỉ mới được sáng lập còn chưa đến năm trăm năm như Nga Mi à?
Ngay cả nhà họ Hạ truyền thừa có hơn ngàn năm trong võ giới, mà còn không chiếm được chút lợi lộc nào trước mặt Võ Thánh Diệp Lâm, chỉ bằng đám người Giang Hồ Truyền Thừa kia… được sao?
“Ha ha, một đám đàn bà không não, tuy nhiên, hiện tại, cách làm của bọn họ cũng xem như có vài phần thông minh, Giang Hồ Truyền Thừa liên minh cùng Gia Tộc Truyền Thừa, có tiền lệ lần này, hẳn là những môn phái khác trên giang hồ cũng sẽ noi theo, Quốc Phái e là… chịu không nổi!”
Ông lão kia nói: “Lúc trước, gia chủ từng đề nghị người của chùa Hàn Sơn nên chủ động đến liên minh với nhà họ Hạ, đáng tiếc, lão tăng kia không nghe theo chủ ý của gia chủ, nên mới dẫn đến cục diện ngày hôm nay”.

“Đúng vậy!”
Hạ Viên gật đầu: “Không thể phủ nhận, tất cả đều có chung kẻ địch!”
“Nhà họ Lý!”, đồng tử quản gia thoáng co lại.

Hạ Viên hỏi: “Sau khi ông hai nhà Hiên Viên – Hiên Viên Thâm gặp chuyện không may, có ai đến tìm bố tôi không?”
Ông lão kia lắc đầu: “Không có, hẳn là sợ ảnh hưởng đến cậu!”
“Ảnh hưởng?”
Hạ Viên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sợ ảnh hưởng gì đến tôi? Trái lại, tôi rất muốn được đánh với tên Vu Kiệt kia một trận, đệ tử của Võ Thánh Diệp Lâm đấy, còn tự tay giết chết Tứ Thánh Tử, tôi muốn xem thử hắn ta mạnh cỡ nào, có xứng với cái danh thiên tài số một này không!”
“Từ sau chuyện ở chùa Hàn Sơn, toàn bộ võ giới đều xưng hắn ta là thiên tài số một, hai mươi lăm tuổi đạt đến Hóa Kình, nhận được truyền thừa đại đạo của Võ Thánh, nắm trong tay thuật ấn của Y Thánh, nhưng có mấy ai biết, Hạ Viên này chỉ mới hai mươi tuổi đã đạt đến Hóa Kình tầng một?”
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui