Giọng nói của Vu Kiệt không lớn nhưng vài câu này lại như một quả ngư lôi lập tức nổ tung trong lễ đường.
Thân phận của em gái họ?
Thân phận của Mục Tiểu Vũ?
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều thuận theo ánh mắt của Vu Kiệt nhìn chằm chằm vào toàn thân Mục Tiểu Vũ, trong tất cả những lời nói vừa rồi của Vu Kiệt chỉ có một ý nghĩa, ít nhất trong mắt mọi người đang có mặt tại lễ đường chỉ có một ý nghĩa.
Đó chính là: Mục Tiểu Vũ không tầm thường.
Và đằng sau ý nghĩa này, còn có một ý nghĩa khác, ngay cả em họ đã không tầm thường thì không lẽ người anh họ Vu Kiệt này sẽ là một nhân vật đơn giản sao?
Ngay lập tức, đại hội quyên góp vốn đang tĩnh lặng lại một lần nữa bị bao phủ bởi tiếng nghị luận của nhóm phụ huynh sinh viên.
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Kêu người điều tra xem thân phận của cô ta? Cô bé này xem ra cũng rất bình thường, có thể có thân phận gì đây?”
“Ai biết được! Nếu thực sự có thân phận lại đuổi cô ấy ra ngoài không phải là sẽ trực tiếp chọc phải nhân vật lớn sao?
“Đúng vậy, nghe nói ngày nay những người có chút lai lịch đều thích che giấu thân phận của mình, mấy ngày trước tôi còn thấy trên phố một người quét dọn ngồi trên chiếc Lamborghini, tôi đoán, nói không chừng cô bé đó thực sự có thân phận gì đó".
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng có cảm giác như vậy, tôi thấy thân thủ của người phụ huynh gọi là Vu Kiệt kia, tốc độ kia hiển nhiên không phải là người bình thường, nhà tôi có người trước kia từng đi lính, thân thủ còn không lợi hại bằng anh ta, hơn nữa nghe giọng điệu kia thì có vẻ như không phải là giả vờ”.
Một người phân tích như vậy, tất cả những người xung quanh bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu.
“Đúng thế, nếu giả vờ, làm sao có thể tự tin như vậy".
"..."
Trên sân khấu, chủ nhiệm Vương cũng sửng sốt, tỉ mỉ đánh giá gương mặt của Mục Tiểu Vũ, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, phàm là những sinh viên có bối cảnh gia đình ưu việt tại đại học Kinh Đô, ông ta về cơ bản đều sẽ tận lực ghi nhớ trong đầu.
Một là mở rộng mạng lưới quan hệ của chính mình, hai cũng là để trực tiếp tìm người giúp đỡ nếu có chuyện gì xảy ra, nhưng ông ta lại không có chút ấn tượng nào về xuất thân của Mục Tiểu Vũ.
Nói cách khác...!
Hai mắt chủ nhiệm Vương kéo căng: “Điều tra? Hừ, tôi thấy không cần thiết, anh Vu này, xin anh đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa mà rời khỏi đây ngay lập tức, ở đây chúng tôi không hoan nghênh anh, mời anh ra ngoài”.
“Về phần thân phận cô em họ của anh, thật xin lỗi, tôi không có hứng thú muốn biết, cũng không muốn biết, cho dù cô ấy có thân phận gì, đều không ảnh hưởng tới quyết định của tôi”.
“Ồ, vậy sao?”
Vu Kiệt cảm thấy nực cười: "Không lẽ chủ nhiệm Vương ông không phải là vì thân phận của Trần Song Hỷ, sợ rằng anh ta sẽ rút lại tài trợ cho đại hội quyên góp lần này của các người, bởi vậy mới đuổi chúng tôi đi?”
“Bên ngoài môt đằng, bên trong một nẻo, ông như vậy mà muốn nêu gương sáng cho người khác sao?”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, nhìn thấy vô số lòng người ấm lạnh của xã hội, trong khoảng thời gian sau khi ra tù anh đã hiểu ra rất nhiều điều, cũng giác ngộ ra nhiều thứ, nếu ngay cả điểm này cũng không thể nhìn ra thì anh đúng là đã sống uổng phí.
Và chính vì đã nhìn thấu nên anh mới cảm thấy không công bằng.
Phải biết rằng một người có thể đóng góp được gì cho đất nước này và thế giới phụ thuộc phần lớn vào thể chế giáo dục, những người thầy được dạy bảo từ nhỏ như thế nào thì hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ảnh hưởng tới sự trưởng thành sau này của học sinh của họ.
Nói tóm lại, để làm gương cho người khác, nhưng trên thế giới này có mấy người làm giáo dục thực sự xứng đáng với hai chữ ‘tôn sư’ này?
Nghĩ đến những anh hùng ở biên giới đang bảo vệ vùng đất này bằng cả mạng sống của mình, Vu Kiệt lại thay họ cảm thấy không đáng.
Họ bảo vệ mảnh đất quê hương bằng máu thịt và mồ hôi.
Các nhà giáo dục sống trên mảnh đất này lại vì lợi ích của bản thân mà đâm bì thóc chọc bì gạo.
Tham phú phụ bần?
Có tiền liền muốn làmbố người khác?
Soạt!
Sắc mặt chủ nhiệm Vương nháy mắt liền thay đổi: “Cậu câm miệng đi, cậu không xứng đánh giá tôi, bốn chữ ‘làm gương cho người' này đến lượt cậu chỉ điểm sao?”
“Cái gì gọi là tôi vì thân phận của giám đốc Trần, không thể nào, tôi đưa ra quyết định trên góc độ công bằng”.
“Ha ha!”
Vu Kiệt híp mắt: "Công bằng cái rắm, công bằng của ông chính là Trần Song Hỷ nói tôi không lấy ra được 100 triệu, là một tên bám váy phụ nữ, thì tôi chính là một tên bám váy không trả nổi tiền, ông liền cảm thấy tôi đang gây rối trật tự”.
“Tôi nói tôi lấy ra được, ông lại một mặt không tin, còn dùng những lời lẽ chính đáng để phản bác tôi, không dám thừa nhận suy nghĩ trong lòng của mình?”
"Nếu đây là sự công bằng của ông, tôi thực sự cảm thấy tiếc cho một học viện như đại học Thủ Đô này, làm sao có thể nuôi dưỡng ra một kẻ ích kỷ tư lợi như ông?”
“Cậu…”, chủ nhiệm Vương tức tới hổn hển, lắp bắp không nói nên lời.
Không phải là không muốn nói!
Mà là...!
Những gì Vu Kiệt nói là đúng.
Ông ta không thể tìm ra từ ngữ mạnh mẽ đanh thép nào để bác bỏ nên trở liền trở nên căng thẳng, từng giọt mồ hôi lạnh nhất thời lăn dài trên mặt.
Làm thế nào đây?
Làm thế nào đây?
Ông ta luống cuống!
Thấy được biểu cảm của ông ta, tiếng bàn tán càng trở nên rầm rì.
“Ôi, mọi người nhìn xem, sắc mặt của chủ nhiệm Vương khó coi quá, ông ấy sao vậy, không lẽ là thực sự bị nói trúng suy nghĩ trong lòng rồi!”
“Đúng thế, thật sự rất khó coi, hoàn toàn không giống với dáng vẻ trước đó”.
“Xem ra là thật rồi…”
“...”, đối mặt với những bình luận và ánh mắt từ phụ huynh sinh viên, tâm trạng của chủ nhiệm Vương bắt đầu trở nên lo lắng.
Ông ta siết chặt nắm đấm, có chút không biết phải làm thế nào.
Trần Song Hỷ ở bên cạnh lập tức gầm lên: "Họ Vu kia, anh đừng có đánh lừa tai mắt quần chúng, một tên bám váy như anh có tư cách gì đứng đây hoa chân múa tay với chủ nhiệm Vương, lập tức cút ra ngoài cho tôi”.
“Đúng, đúng, ra ngoài!”
Chủ nhiệm Vương trừng mắt nhìn những nhân viên bảo vệ khác còn chưa có động tĩnh gì: “Mau hành động đi, còn ngây ra đó làm gì, làm gì vậy, lập tức tống tên này ra ngoài!”
Không làm thì thôi đã làm thì làm đến cùng, tiếp tục để cho người tên Vu Kiệt này ở lại đây sẽ chỉ khiến hiện trường càng ngày càng khó thu dọn, ngộ lỡ đến lúc đó tiếng gió truyền tới tai hiệu trưởng, ông ta còn có thể thăng chức sao?
Ngay cả cửa cũng không có!
Nếu bây giờ đã lựa chọn đứng về phía Trần Song Hỷ, ông ta phải kiên trì tới cùng.
Nhưng,
Khi ông ta vừa dứt lời, bỗng nhiên vang lên tiếng kêu kinh ngạc của một vị chủ nhiệm từ dưới sân khấu!
“Đợi đã!”
“Đợi đã!”
“Chủ nhiệm Vương, dừng tay, nhanh dừng tay lại!”
Trong phút chốc, chủ nhiệm Vương chết lặng.
Vài tên bảo vệ kia cũng sững sờ.
Mọi người đều sửng sốt.
Đợi đã?
Là có ý gì?
Còn là lời nói của một vị chủ nhiệm, không lẽ...!
Một giây tiếp theo, không đợi mọi người kịp phản ứng lại, chỉ thấy vị chủ nhiệm đó giống như điên dại, từng bước một chạy như bay tới trước mặt chủ nhiệm Vương, sau đó đưa ra một chiếc điện thoại di động.
“Chủ nhiệm Vương, chúng… chúng ta dường như gặp phải rắc rối rồi!"
“Mục Tiểu Vũ này… cô ấy… em ấy...!mẹ em ấy....!là giám đốc Lý!”
"Là tổng giám đốc Con đường Tơ lụa Thủ đô, là đệ tử thân truyền của giáo sư kinh tế học vinh dự nhất của đại học Thủ Đô chúng ta- Cổ Thu, em ấy… mẹ em ấy là sư tỷ của hiệu trưởng trường chúng ta!”
“Cái gì?”, chủ nhiệm Vương trợn tròn mắt.
Sau đó, vị chủ nhiệm kia đưa điện thoại lên cho ông ta xem: "Nhìn đi, nhìn xem, đây là tin mà giám đốc Lý vừa đăng lên weibo…”
Nghe vậy, chủ nhiệm Vương lập tức cầm lấy điện thoại từ tay ông ta, tiếp đó liền thấy một đoạn văn, dưới đoạn văn còn đính kèm một bức ảnh mới chụp.
Đoạn văn:
Lý Châu: Cảm ơn rất nhiều những năm tháng vội vã đã cho tôi cơ hội hoàn thành việc xây dựng con đường tơ lụa, nhưng cũng thật đáng tiếc khi trong những năm tháng vội vàng đó lại không thể đồng hành cùng quá trình trưởng thành lặng lẽ của con gái mình, là một người mẹ, tôi đã thất bại, nhưng thật may là cuối cùng thời gian cũng không phụ lòng người, cảm ơn con gái đã hiểu cho tôi, quãng đời còn lại mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt!
Yêu con, bảo bối của mẹ, Mục Tiểu Vũ!
Mà bức ảnh này chính là bức ảnh được chụp tại buổi tiệc được tổ chức tại tứ hợp viện của nhà Lý để chúc mừng Lý Châu trở lại vào tối qua.
Trong ảnh, Mục Tiểu Vũ tựa vào vai Lý Châu, trên môi nở nụ cười tràn đầy sức xuân.
Khuôn mặt này!
Đôi mắt này!
Đôi mày này!
Trong vô thức, chủ nhiệm Vương ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Mục Tiểu Vũ đang trốn sau lưng Vu Kiệt.
“Cộp!”
Tay bỗng nhiên không còn sức lực.
Điện thoại theo đó rơi xuống đất!
Chủ nhiệm Vương: “Xong rồi…”.
truyện tiên hiệp hay
“Xong rồi…”