Đệ Nhất Lang Vương


Sáng sớm hôm sau, Vu Kiệt vẫn làm những việc bình thường hay làm, luyện công, thổ nạp, luyện thần, sau khi làm xong tất cả các bước rèn luyện thì đi ăn bữa sáng.

Sau đó anh ngồi bên hồ nước, nhìn xuống dưới đáy hồ qua mặt nước trong suốt, chỉ trông thấy “tảng đá xấu” tự ném mình vào đáy nước tối qua vẫn ở đó không di chuyển đi đâu, như con rùa cứng đầu, kiên trì.

Thấy thế, Vu Kiệt cười khổ, khẽ thở dài, tìm về một ông cố tổ rồi.

Tất nhiên đó chỉ là lời nói lẫy, trong tận đáy lòng Vu Kiệt không hề thấy mệt, tuy là bây giờ anh vẫn không biết rốt cuộc tảng đá đó là cái gì, nhưng với phản ứng của nó vào tối qua thì hẳn không phải là vật phàm.

Mặt khác, hai cao thủ hóa kình xuất hiện ở hậu trường tối hôm qua, Vu Kiệt có thể cảm nhận được họ, anh đã thử dùng khí kình để thăm dò nhưng phát hiện khí kình của đối phương đã vây hết toàn bộ hậu trường, dù anh có sức mạnh giết chết được một cao thủ hóa kình tầng thứ sáu thì cũng bị chặn ở ngoài.

Từng đó thôi là đủ để Vu Kiệt chắc chắn thế lực muốn có tảng đá đó không phải là người bình thường.

Suy cho cùng thì cao thủ như thế, nếu tuổi tác không tới trăm thì có thể là một cao thủ sắp thành Phong Thánh!  
Ngồi bên hồ nước, Vu Kiệt nói với tảng đá mình ném xuống: “Thôi ngươi cứ ở đây đi! Ta lỡ đánh mất người bạn để ngươi chơi, nếu thích thì ta bảo người thả một thùng đá cuội xuống dưới đó, nhớ lần sau phải nói cho ta biết”.

Dứt lời, Vu Kiệt rời khỏi đó, trở về tứ hợp viện.

Chẳng qua, mới sáng sớm Mục Tiểu Vũ đã theo cô nhỏ Lý Châu và Mục Vực đi rồi, nói là phải chuẩn bị đồ cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới, người một nhà bọn họ chẳng mấy khi có dịp cùng nhau đi dạo, hơn nữa cuối cùng con đường tơ lụa cũng đã đạt thành hợp tác, trước mắt Lý Châu không có chuyện gấp gì phải giải quyết, hơn nữa còn nhận được mấy tháng nghỉ phép, tương đương với toàn bộ số ngày nghỉ phép trong suốt hai mươi mấy năm qua được dồn lại dùng một lần.

Lý Nam thì phải đến tập đoàn dưới danh nghĩa Lý Thị để họp.

Lý Hòa và Lý Mãnh cũng trở về với địa bàn của mình sau khi bữa tiệc tối qua kết thúc, bắt tay vào giải quyết công việc.

Về phần Dương Cẩm Tú thì cô còn bận ngủ.

Bấy giờ, tứ hợp viện của nhà họ Lý ngoài nhân viên và chiến sĩ bảo vệ thì chỉ còn mỗi Vu Kiệt và cô cả Lý Tiên.

Vào nhà lớn, Vu Kiệt nhìn thấy cô cả Lý Tiên đang ngồi trên ghế nhỏ gọt táo, gương mặt chẳng có tí biểu cảm gì như thể vừa mất thứ gì đó, nhàm chán xem tin tức buổi sáng.

“Cô cả!”  
Vu Kiệt thân thiết chào hỏi.

Lý Tiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy Vu kiệt bèn mỉm cười, ánh mắt lại không thể giấu nổi nét bi thương: “Dậy rồi hả, cô cả vừa gọt táo, cho cháu này”.

“Không cần đâu cô cả”.

Vu kiệt đi vào nhà lớn, ngồi bên cạnh Lý Tiên, nhớ tới chuyện sư phụ Mặc Bạch kể cho mình nghe vào đêm hôm trước, anh nói: “Cô cả, hôm nay cô không đến phòng thí nghiệm hả?”  
“Cháu nghe bố nói phòng thí nghiệm của cô đang nghiên cứu một dự án chuyên phá hủy tế bào ung thư, là dự án được quốc gia tập trung phát triển, hình như đang gấp lắm mà, sao…”  
Vu Kiệt nói, theo những gì anh biết được từ miệng của người lớn khác trong nhà thì cô cả là một người điên cuồng nghiên cứu để cống hiến cho nền y học, để phá được những cửa ải khó khăn của y học, cũng giống cô nhỏ, xem nhẹ gia đình khiến chồng và con không thể chịu nổi, bỏ sang nước ngoài sống, rất lâu mới trở về một lần.

Tính cách như thế mà hôm nay lại thấy bà nghỉ ngơi, cũng lạ.

Nghe Vu Kiệt nói thế, ánh mắt Lý Tiên lại đầy vẻ đau thương, bà cười ha ha nói: “Nghỉ thôi, nghỉ thôi, đành phải nghỉ ngơi vài ngày vậy, mấy ngày nữa cô lại phải quay về”.

“Cháu thì sao!”  
“Cháu…”  
Lý Tiên dạy dỗ: “Một người đàn ông suy cho cùng cũng phải làm chút chuyện gì đó, đừng trốn trong nhà mãi như thế, cũng đến lúc phải nghĩ đến chuyện cho con bé Cẩm Tú một danh phận, ông cụ nói đúng đấy, đến lúc cầu hôn rồi”.

Xoẹt!  
Chủ đề vừa chuyển cái roẹt sang mình khiến Vu Kiệt không kịp phản ứng, sau đó anh cười cười: “Mấy thứ đó đang được chuẩn bị, chuẩn bị xong rồi, chọn một ngày nào đó cháu sẽ cầu hôn”.

“Thế à, thế thì tốt rồi, nhà họ Lý chúng ta chỉ có một thằng con trai là cháu, cháu nên kéo dài hương khói cho gia đình, sau này cô cả già rồi thì không làm nổi nữa, tranh thủ bây giờ còn trẻ, cháu với Cẩm Tú sinh một đứa, cô cả từ chức ở nhà trông cho”.

“Từ chức!”  
Vu Kiệt giật mình hoảng hốt, nhíu mày lại thật chặt, sau đó một suy đoán khó hiểu xuất hiện trong lòng anh.

“Cô cả…”  
Khi anh đang chuẩn bị hỏi thì tin tức buổi sáng lại đột nhiên phát đến một hình ảnh.

Bên tai là tiếng người dẫn chương trình bảo rằng: “Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, viện y học tối cao nhất của thủ đô đã phá được mật mã thứ tự tế bào ung thư vào năm ngày trước, đã thành công chế tạo ra chế phẩm tế bào nhân tạo đủ để tiêu diệt tế bào ung thư trong nháy mắt”.

“Trước mắt, tin tức đã lan truyền ra khắp các trường y dược, mười bác sĩ nổi tiếng đã cử đoàn đội của mình đến sở nghiên cứu, tiến hành thảo luận với các chuyện gia, trong đó, chúng ta xin được phép phỏng vấn riêng người có công lớn nhất cho thành công của dự án này, cũng là chuyên gia thành công phá giải thứ tự mã tế bào, tiến sĩ Hồ Yến”.

“Tiếp theo đây, xin mọi người xem phỏng vấn…”  
Màn hình được chuyển tới phòng tiếp khách của viện y học.

Bên trong, phóng viên phỏng vấn cùng Hồ Yến đang ngồi đối diện nhau trước một cái bàn.

Khi tin tức này vừa được chiếu lên thì ánh mắt Vu Kiệt đã trở nên căng thẳng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Mặt lý Tiên lập tức tối sầm, quả táo trong tay… Cũng rơi xuống đất.

Hình ảnh phỏng vấn:  
“Xin chào, tiến sĩ Hồ, đầu tiên xin được chúc mừng tiến sĩ đã thành công dẫn dắt nhóm của mình đột phá trong nghiên cứu lần này, tôi có một câu hỏi cá nhân muốn hỏi, thường thì những dự án lớn như thế này đều do tiến sĩ Lý nghiên cứu ra cơ mà? Sao lần này lại là tiến sĩ Hồ thế?”  
Hồ Yến cười nói: “Tiến sĩ Lý là một nhân tài vĩ đại, nhưng bà ấy cũng không phải là một vị thần, không thể tinh thông hết tất cả các lĩnh vực, trong lĩnh vực này thì tôi có nghiên cứu chuyên môn hơn, tất nhiên thành công của tôi cũng không thể tách rời khỏi sự vất vả của những thành viên trong nhóm”.

Phóng viên: “Nói rất đúng, đã là vàng thì rồi cũng sẽ sáng lên, xem ra tiến sĩ Hồ của chúng ta dù không nổi tiếng trong giới y học là mấy nhưng vẫn là một khối vàng, mặt khác, tôi nghe nói tiến sĩ Lý đã tự tiện rời khỏi cương vị trong dự án nghiên cứu, đó có phải là sự thật không?”  
Hồ Yến nói: “Đó là sự thật, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến nghiên cứu, có thể bỏ qua vấn đề nà”.

“Được thôi!”  
“…”  
“Không ảnh hưởng gì!”  
Vu Kiệt siết chặt nắm đấm.

Thế là sao?  
Tất nhiên ý của những lời đó là thành công của dự án này hoàn toàn không liên quan gì đến Lý Tiên!  
Vu Kiệt không thể nghe nhầm.

Anh quay phát sang Lý Tiên: "Cô cả… Đây… Chuyện này là sao? Sao cô bảo là… Cô xin nghỉ phép mà? Sao lại thành tự tiện rời khỏi cương vị?”  
“Còn nữa, dự án này là do cô dẫn dắt cơ mà? Sao lại thế này?”  
Lý Tiên đứng dậy: “Không nên hỏi thì đừng hỏi làm gì!”  
Nói xong bà lập tức bỏ đi, hoàn toàn không muốn bàn về chủ đề này.

“Cô cả!”  
Vu Kiệt chợt ngẩn người.

Anh lập tức sải bước, đang định đuổi theo hỏi thì.

Đột nhiên!  
“Ting ting ting ting!”  
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Vu Kiệt lấy điện thoại ra xem, nhấn nhận cuộc gọi rồi đặt bên tai: “Alo?”  
“Là… Chú Vu phải không?"  
“Mẹ… Mẹ bị người xấu bắt mất rồi!”  
“Chú Vu…
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui