Đệ Nhất Lang Vương


Đó là thuật ấn!  
Là một bài học Mặc Bạch đã dạy lại cho Vu Kiệt trong trận chiến của những người Phong Thánh, trong lịch sử võ đạo Hoa Hạ, dạy học như thế là chuyện cực kỳ hiếm thấy, nên bài học đó cũng mang đến ảnh hưởng hết sức đơn giản, Vu Kiệt đã học được.

Chẳng có gì bất ngờ, không hề có bất kỳ trở ngại nào, giọng nói vừa mới vang lên trong không khí khiến cả người Ace đã run lên, sức mạnh vô hình trong đất trời bỗng nhiên trói chặt lấy chân Ace, ông ta tái mặt, khí kình trong người đã bị thứ gông xiềng vô hình đó giữ chặt, sau đó phát hiện ra dù mình có cố gắng dùng bao nhiêu sức cũng không thể tiến lên như thể không gian vô hình đã được tạo ra nơi đó.

“Sao lại thế này?”, Ace chợt hoảng hốt, sau đó cảm giác kích động dâng lên trong lòng.

Ông ta lập tức nhìn chằm chằm vào mặt Vu Kiệt, trông thấy gương mặt góc cạnh kia chẳng có chút biểu cảm nào, nếu phải dùng một từ để miêu tả về biểu cảm đấy thì chắc chỉ có một: Hờ hững tuyệt đối.

Ông ta còn chưa kịp ra tay thì Vu Kiệt dùng thuật ấn trói buộc Ace đã hành động, anh giơ nắm đấm lên.

“Bốp!”  
Nắm đấm vung thật mạnh vào mặt Ace, sức mạnh cực lớn như sao băng từ trên trời rơi xuống, đánh Ace bay ra ngoài, thắt lưng đập mạnh vào vách tường, sau đó ngã xuống đất.

“Phụt!”  
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Ace, chảy dọc xuống theo khóe miệng, tạo thành một đường máu.

Cơn đau đớn dữ dội lan khắp toàn thân.

Nếu là một người bình thường thì chắc bây giờ đã còn chẳng còn sức để đối mặt.

Nhưng chuyện này liên quan đến tình mạng của mình, Ace không dám do dự thêm một chút, nhất là khi đối mặt với một kẻ địch khiến mình có cảm giác nguy hiểm thì một giây một phút cũng không được lãng phí.

Ông ta dùng lực, đứng dậy khỏi mặt đất và tay phải chạm vào hông để lấy một con dao găm ra.

“Thuật sĩ!”  
Sắc mặt Ace hơi tái đi: “Không ngờ cậu lại là một thuật sĩ!”  
Vu Kiệt không hề nở nụ cười: “Không cần biết tôi là ai, hôm nay ông nhất định phải chết”.

Ace cười ha hả: “Cậu thật sự nghĩ rằng đến đây giết tôi thì cậu có thể toàn mạng trở về hả? Ranh con, cậu xem bộ tộc Thánh Đường này là gì?”  
Vu Kiệt: “Ông muốn biết hả?”  
Ánh mắt Ace lạnh lùng: “Nói đi!”  
Vu Kiệt: “Cũng chẳng là gì, chỉ là một cái ổ chó mà thôi”.

“…”, Ace hơi giật mình, sau đó ngọn lửa giận nhanh chóng bùng lên trong lòng ông ta như cơn đại hồng thủy.

Ông ta nổi giận.

“Cậu muốn chết rồi!”  
Vừa dứt lời, ông ta lại ra tay.

Thấy thế, Vu Kiệt không hề có ý định lùi lại, anh lao lên đón lấy nhát dao của Ace, bấy giờ anh không còn dùng đến thuật ấn nữa, trong chiến đấu thật sự, hay có thể nói là trong một trận cận chiến của những kẻ mạnh, thuật ấn tồn tại sẽ trở thành trói buộc cho chính bản thân mình, chỉ có tốc độ và sức mạnh tuyệt đối thì mới là vương đạo.

Thế nên Vu Kiệt chọn dùng dao găm.

Dường như hai người cũng chấp nhận cách chiến đấu này, tiếng chém giết vang vọng trong màn mưa!  
“Bịch!”  
“Bịch!”  
“Bịch!”  
“…”  
Mỗi một bước chân đều như ngàn quân vạn mã đang chạy ầm ầm ngang qua, bước chân của hai người khiến mảnh đất vỡ vụn.

Nhát thứ nhất, đã tới.

Hiệp thứ nhất thắt lưng đã bị thương nặng, Ace dùng tốc độ nhanh nhất để tới trước mặt Vu Kiệt, sau đó một dao bên hông dùng tốc độ và cách rút cực kỳ quỷ dị vụt qua trong màn mưa, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới trước eo Vu Kiệt.

Buộc lòng phải nói, có thể tránh được đòn tấn công của người chịu trách nhiệm trấn thủ một phân đường của bộ tộc Thánh Đường, chắc chắn khả năng và phương thức chiến đấu sẽ có điểm độc đáo, nhìn thấy cách rút dao đó thì Vu Kiệt cũng khá sững sờ.

Theo lý mà nói thì rút dao từ vị trí đó không thể phát huy được tốc độ và sức mạnh tốt nhất, cũng không thể đâm trúng vị trí yếu hiểm, nhưng trong tay Ace thì từ đầu nhát đó đã không muốn giết người.

Ông ta muốn…  
Dồn ép!  
Nhận ra điều đó, Vu Kiệt nghiêng người tránh né, cả người xoay vòng vòng trong không trung, sau đó khi chân phải chạm đất, dao găm Lang Vương cũng đâm tới.

Một thủ một công!  
Vừa công vừa thủ, đó chính là chiến đấu.

Hai người đều chìm trong khí kình, ai cũng có thể cảm nhận được phương hướng tấn công cực kỳ rõ ràng.

Ace cũng tránh né và rụt dao lại, sau khi xoay lòng bàn tay một vòng thì cúi người xuống, hay chân như khẩu súng, cong chân đá về phía trước, Vu Kiệt vội vàng né đi, đang định thả lỏng thì con dao lại đâm tới với tốc độ cực nhanh, biến chiêu với tốc độ khủng khiếp, chỉ trong một hơi thở.

Chỉ sơ sẩy một chút thôi sẽ là sự khác biệt của ranh giới sinh tử.

Nhưng…  
Khi Ace nghĩ sát chiêu của mình sắp thành công giết được kẻ địch mạnh mẽ trước mặt thì Vu Kiệt đã biến mất.

“Cái gì?”  
Biến mất ngay tại chỗ!  
Không hề có sự chuẩn bị nào.

“Sao lại thế này? Người đâu rồi?”, Ace bỗng trở nên cảnh giác.

“Ở đây!”  
Đúng lúc đó, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng của Vu Kiệt.

Ace lập tức giật mình, nhanh chóng quay đầu lại.

Nhưng khi quay đầu lại…  
Cũng là lúc ông ta thật sự… Thất bại!  
Ông ta vừa mới xoay người thì một con dao đã tích tụ sát ý vô cùng xuyên qua trái tim ông ta, máu tươi tung tóa, đâm tới từ phía sau!  
“Phụt!”  
Lại là một ngụm máu tươi phun ra.

Rất nhanh!  
Cực kỳ nhanh!  
Hoàn toàn không cho Ace bất kỳ một cơ hội phản kháng nào.

Với Vu Kiệt mà nói thì tốc độ của anh vốn đã nhanh, được dạy dỗ bởi Võ Thánh nữa nên tốc độ của anh sẽ nhanh hơn võ giả bình thường rất nhiều, nhất là võ đạo vào đêm hôm đó ở thủ đô, Vu Kiệt liên tục đột phá ba cảnh giới khiến tốc độ của anh lại nhanh thêm vài phần, thậm chí còn có xu thế vượt qua Diệp Lâm.

Đó cũng chính là nguyên nhân anh có thể khiến Ace có ảo giác rằng mình biến mất!  
Biến mất.

Không phải là biến mất thật.

Chỉ là mắt thường của ông ta quá chậm, không thể nắm bắt được tốc độ của anh.

Trong mưa.

Vu Kiệt đứng trước mặt ông ta.

Giơ tay lên, trong tay là chuôi dao Lang Vương.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông ta như đang nhìn một cái xác.

Máu tươi chảy dọc theo sống dao nhỏ tí tách xuống đất.

Vu Kiệt không hề cử động, tình hình đó vẫn trong thế giằng co đâu đó một hai phút, sau đó chờ một lát anh lại nói: “Đau không?”  
Mặt Ace trắng bệch, không còn chút màu máu nào, bị đâm xuyên qua tim, vết thương đó muốn khôi phục là chuyện rất khó, có thể nói là chẳng còn cơ hội sống nào.

Ông ta cười tự giễu: "Thì ra… Cậu còn mạnh hơn những gì tôi nhìn thấy, nếu đã thế thì cậu có thể giải quyết tôi cực kỳ dễ dàng ngay từ đầu, tại sao phải đánh với tôi tận mấy chiêu như thế?”  
Vu Kiệt nghĩ nghĩ, nói: “Ông vừa mới cúp điện thoại, người ở một nơi khác đã nhận được tin ông chết rồi, đó không phải là sự khiếp sợ tôi muốn, nên ông có thể sống thêm vài phút nữa rồi chết”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui