Đệ Nhất Lang Vương


Rắc rối rốt cuộc cũng tìm đến.

Trời mưa luôn kéo theo đó những điều tồi tệ.

Người chết thường trong những ngày nhiều mây.

Nghệ sĩ yêu tha thiết những ngày mưa, cho nên phần lớn tác phẩm đều bi thương.

Nhưng…  
Không thể lãng phí thời gian được!  
Nghe được tin tức này, Tiểu Trương cũng bất chấp đúng sai và chân tướng, cô ta giang hai tay ra, ngăn trước cửa phòng thí nghiệm, không có ý định rút lui.

Thấy cô ta như vậy, vẻ mặt người thanh niên trở nên nghiêm túc: “Cô có biết mình đang làm gì không? Ngăn cản người thi hành công vụ, cô muốn bị phạt à?”  
Tiểu Trương nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi biết!”  
Cũng bởi vì biết nên mới muốn ngăn cản.

Người thanh niên tỏ vẻ khó hiểu: “Biết mà vẫn ngăn cản?”  
Tiểu Trương dùng sức gật đầu: “Đúng, biết nên mới ngăn cản”.

“Vì sao?”  
Tiểu Trương giải thích một cách hùng hồn: “Xem như là vì những bệnh nhân… còn đang hôn mê kia! Các người là người của tổ điều tra! Tôi biết các người đã bắt Hồ Yến”.

“Lần này, vụ việc các bệnh nhân ung thư tử vong quả thật đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn, thân là người phụ trách bộ phận nhân sự của viện nghiên cứu, tôi thừa nhận, viện nghiên cứu cần phải chịu trách nhiệm chính cho vụ việc lần này.

Nhưng dù gì chuyện cũng đã xảy ra, việc chúng ta cần làm lúc này là giải quyết vấn đề, không đúng ư? Phải trái đúng sau, có thể cân nhắc sau, chân tướng cũng có thể từ từ điều tra, việc cấp bách hiện tại chính là cứu sáu bệnh nhân kia”.

“Các đồng chí tôn kính của tổ điều tra, xin các anh hãy cho tôi thêm một chút thời gian, cho tiến sĩ Lý thêm một chút thời gian.

Tôi không quan tâm các người đến đây vì mục đích gì, cũng không biết vì sao tiến sĩ Lý lại trở thành kẻ đầu sỏ, nhưng tôi có thể nói cho các người biết, hiện tại, chỉ có tiến sĩ Lý mới có đủ khả năng cứu sáu người kia thoát khỏi tay tử thần”.

“Sáng nay, chúng tôi vừa nhận được lệnh từ cấp trên, bọn họ cho phòng thí nghiệm thời gian một ngày.

Trong vòng một ngày, có thể nghiên cứu ra được loại dược phẩm mới dùng để điều trị ung thư, hiện tại, tiến sĩ Lý và hai mươi nhà khoa học khác đang tiến hành nghiên cứu, nếu như trong lúc mấu chốt này, các người bắt tiến sĩ Lý đi, chẳng khác nào muốn mạng của sáu bệnh nhân kia”.

“Cho nên… cho nên…”, nói đến đây, giọng Tiểu Trương cũng trở nên kích động: “Tôi xin các vị, cho chúng tôi thêm một chút thời gian, có được không?”  
Nghe cô ta nói, mấy vị lãnh đạo của viện nghiên cứu đều hổ thẹn cúi đầu.

Người của tổ điều tra nhận lệnh đến bắt người cũng liếc nhìn nhau.

Người thanh niên nhíu mày, nhìn cấp dưới đang đứng bên cạnh: “Thật vậy à?”  
Người này chuyên phụ trách thông tin liên lạc, anh ta cúi đầu, gửi một tin nhắn, một lúc sau, mới gật đầu đáp: “Đúng vậy, tôi vừa cho người điều tra, sáng nay, đúng là lãnh đạo cấp cao đã ra lệnh cho viện nghiên cứu cứu người!”  
“Tổ trưởng, hay là chờ một chút đi, thật ra, tôi cũng không tin tiến sĩ Lý là đầu sỏ gây nên việc này, cái cô Hồ Yến kia không có bằng chứng gì cả, tôi cảm thấy việc này còn có uẩn khúc!”  
Cán bộ kia nói ra suy nghĩ trong lòng, anh ta cảm thấy, nếu như Lý Tiên muốn tìm người để thử nghiệm thuốc mới, bà ta không cần phải đi một vòng lớn như vậy.

Với sức ảnh hưởng của bà ta, chỉ cần chào hỏi một phen, có thể hoàn thành các thủ tục liên quan chỉ trong tích tắc, sau đó dùng danh nghĩa của mình để kêu gọi, đảm bảo chỉ trong vài phút, sẽ có vô số người tình nguyện tham gia thí nghiệm.

Dù sao, bà ta cũng là tiến sĩ nổi danh trong giới y học, từng nhận được giải thưởng cao nhất.

Huống hồ, đây là dự án được chính phủ xem trọng, không nhất thiết phải dùng mánh khóe, chấp nhận mạo hiểm để xúi giục Hồ Yến làm ra chuyện như vậy.

Nghe anh ta nói, người thanh niên cũng đồng ý với suy nghĩ đó, nhưng trong tình huống không có chứng cứ chứng minh trong sạch tuyệt đối, không ai biết được chân tướng là gì.

Anh ta trầm tư trong chốc lát, nếu hiện tại bắt Lý Tiên đi, đúng như Tiểu Trương nói, làm vậy chẳng khác nào tước đoạt hi vọng sống cuối cùng của sáu bệnh nhân kia.

Ngoài luật pháp, còn có tình nghĩa.

Pháp luật cũng không vô tình!  
Người thanh niên ngẩng đầu, nhìn bầu trời phủ kín mây đen, đã có rất nhiều người chết, không thể chết thêm nữa.

Đã như vậy…  
Người thanh niên thở dài, nhìn về phía Tiểu Trương: “Tôi có thể đợi, nhưng có một điều kiện, từ giờ trở đi, toàn bộ viện nghiên cứu phải chấp nhận sự giám sát của tổ điều tra”.

Tiểu Trương lập tức đáp ứng: “Được, không thành vấn đề!”  
Vì sáu bệnh nhân còn có hi vọng kia.

Vì bù đắp cho những tổn thất.

Cô ta chỉ có thể đáp ứng điều kiện của người thanh niên, dù sao, bọn họ là người của tổ điều tra, có đủ thẩm quyền để điều tra Lý Tiên.

Bọn họ chấp nhận nhượng bộ, đó đã là khoan dung lắm rồi!  
“Tiến sĩ Lý, bà nhất định phải thành công!”  
Nhìn chằm chằm cửa phòng thí nghiệm đóng chặt, Tiểu Trương thầm cầu nguyện.

…  
…  
Lại nói, một đêm trôi qua, sáng sớm ngày kế tiếp, một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh xuống thủ đô Lập Kiên.

Sau khi máy bay hạ cánh, Omen dẫn theo 100 sát thủ của gia tộc Thánh Đường nhanh chóng chạy đến căn cứ của gia tộc.

Nhưng khi tiến vào Thủy Đường, nhìn thấy thi thể nằm la liệt đầy đất, Omen lại nhận được một tin khiến hắn ta cảm thấy rất bất ngờ.

“Cái gì?”  
“Mày nói gì?”  
“Ngoại trừ Thủy Đường, các Đường còn lại chỉ chết khoảng mười mấy người mai phục ở các ngõ hẻm mà thôi, lực lượng chủ chốt không bị ảnh hưởng?”  
Vẻ mặt Omen trông rất hung tợn, hắn ta cực kỳ phẫn nộ, nhìn chòng chọc vào người đàn ông trước mặt, nghiêm giọng chất vấn.

“Vâng… Đúng vậy!”  
Người này là một đệ tử đến từ một Đường khác trong gia tộc Thánh Đường, hắn nuốt nước bọt, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, nói: “Thưa ông Omen, hình như đám người của tổ chức Đệ Nhất đang đùa giỡn với chúng ta, ngoại trừ điên cuồng công kích Thủy Đường, đối với những nơi khác, bọn họ chỉ giết những người không quan trọng, căn bản không tiến vào khu vực trung tâm!”  
“Này… có cảm giác như là… như là cố ý đánh rắn động cỏ?”  
“Giống như… giống như giương đông kích tây…”  
“Hoặc là… hoặc là…”  
“Bốp!”  
Không đợi hắn nói hết lời, một, một bạt tay đã đánh thẳng vào mặt, khiến hắn ngã lăn ra đất.

Dấu bàn tay đỏ như lửa, hằn trên mặt hắn.

“Giương đông kích tây? Đánh rắn động cỏ?”, Omen giận tím mặt: “Mày tưởng là Binh Pháp Tôn Tử của Hoa Hạ à? Đây là hiện đại, không phải cổ đại”.

“Chết tiệt, ngu xuẩn, ngu xuẩn, ngu xuẩn, một đám vô dụng, theo ý mày, ông đây dẫn nhiều người chạy về bảo vệ căn cứ trung tâm, nhưng đám người của tổ chức Đệ Nhất căn bản không có ý định đánh vào đây?”  
“Đêm qua, không phải bọn mày kêu la với tộc trưởng, nói rằng tổ chức Đệ Nhất điên cuồng tiến công căn cứ trung tâm hả? Hả?”  
“Nói!”  
Omen quát lên với tên sát thủ kia.

Bị rống lên như vậy, tên sát thủ vội vàng quỳ xuống, cúi đầu, cả người run rẩy: “Không… không biết, chúng tôi cũng không rõ lắm, bốn giờ sáng hôm nay, người của tổ chức Đệ Nhất tiến công được một nửa thì đột nhiên rút lui toàn bộ, còn đem luôn cả thi thể của mấy tên thuộc tổ chất Đệ Nhất đi, tôi… chúng tôi cũng không rõ lắm!”  
“Mày…”  
Omen giơ tay lên, lửa giận đang thiêu đốt trong lồng ngực hắn ta.

Nhưng ngay khi hắn ta định dẫn người đi, chợt, một suy nghĩ vụt qua trong đầu.

“Cố ý đánh rắn động cỏ… cố ý… cố ý…”  
“Chẳng lẽ…”
Đồng tử Omen co lại, hắn ta hít sâu một hơi.

Ngay khi ý thức được điểm này, tất cả… đều đã muộn.

Sau sáu tiếng không nghỉ, Vu Kiệt vác súng bắn tỉa trên lưng, xuất hiện trong lối đi đặc biệt của một sân bay tư nhân tại Luân Thành.

Một nhân viên cung kính bước đến trước mặt anh: “Xin chào khách quý của gia tộc Rothschild, hoan nghênh anh đến Luân Thành”.

Vu Kiệt gật đầu ra hiệu: “Cám ơn!”
Kế đó, anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Chia sẻ vị trí cho tôi, mặt khác, nói với chú Mạc, thông báo với các bên liên quan ở Luân Thành…”
“Đừng quấy rầy… trận chiến của tôi!”
Trận chiến thuộc về Lang Vương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui