Đệ Nhất Lang Vương


Trời mưa bên ngoài khá to, rừng rậm xung quanh chìm trong bão lũ và gió mạnh.

Bấy giờ, cả tòa thành đều không có một bóng người nào, quản gia Jack quỳ trước mặt thanh niên đeo mặt nạ bảo vệ kia chẳng dám thở mạnh dù chỉ một cái.

Bởi vì trước đó một ngày Vu Kiệt đã đến, nói ra những lời đó, tân vương Tiêu Hán của Rothschild hơi khó chịu trong lòng, đương nhiên cũng không nỡ.

Một là không thể tin nổi Jack lại lén mình làm những chuyện đó, thứ hai là không muốn vị quản gia bầu bạn với mình từ nhỏ đến lớn, giúp đỡ mình lên vương vị này lại bị đưa về Hoa Hạ để chết như thế!
Dù xuất phát từ điểm nào thì Tiêu Hán cũng không thể lờ đi cảm xúc trong lòng mình, tới gặp mặt Jack trước khi Vu Kiệt trở về.

Điều đó cũng là lý do một âm mưu lớn bắt đầu diễn ra ngay dưới mí mắt nhưng cậu ta lại không hề hay biết!
Nghe được những lời thanh niên đó nói, nắm ngón tay Jack nhanh chóng siết chặt lại, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.

Thanh niên cau mày: “Thế nào, vẫn chưa quyết định được ư?”
Dường như thời gian chờ đợi đã quá dài, thanh niên hơi mất kiên nhẫn nên kéo một cái ghế ngồi xuống, nhấc chân lên bắt chéo: “Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, thủ đoạn của tổ chức Đệ Nhất dành cho những kẻ phản bội còn tàn nhẫn hơn là cái chết đấy”.

“Vì ông đã bán đứng họ khiến một mật thám già chết đi, ông tưởng rằng mình ngoan ngoãn theo tên Vu Kiệt đó về nước thì có thể bớt đau khổ hơn ư?”
“Tỉnh táo lại một chút đi, ông đừng có nằm mơ nữa”.

Những lời thanh niên đó nói như từng cây kim đâm thật sâu vào lòng Jack.

Đúng vậy!
Ông ta đúng là mơ mộng viển vông.

Đến tận bây giờ Jack vẫn cố giữ tỉnh táo, nhưng tỉnh táo kèm theo cảm giác may mắn, sau khi nghe sắp xếp của Vu Kiệt dành cho mình, ông ta nhận ra có lẽ mình không còn sống được bao lâu nữa.

Chết, đối với con người ta mà nói luôn là cửa ải cực kỳ khó khăn và không ai muốn vượt qua.

Jack không phải thánh.

Đối mặt với cái chết, ông ta cũng cảm thấy sợ hãi, nghĩ tới mấy ngày nữa phải theo thanh niên Lang Vương đó về tổ chức Đệ Nhất ở Hoa Hạ để nhận tội, sự sợ hãi đó lại được nhân lên gấp mấy lần.

Không có một người bình thường nào lại muốn tìm đường chết!
Jack cũng vậy.

Sau khi nghe những lời thanh niên đó nói, thật ra trong lòng ông ta có cảm giác vui vẻ nhiều hơn, nhưng sau khi vui vẻ thì chỉ còn lại mỗi… Sợ hãi!
Nếu tên Lang Vương đó không chết thì sao?
Jack nhướng mày: “Tôi có thể đồng ý với các người, nhưng trước đó thì làm sao tôi có thể tin tưởng được các người đây? Nếu người đó không chết, gia tộc Rothschild chỉ có thể chịu sự diệt vong”.

“Hẳn là cậu biết rất rõ, phông bạt của người đó ở Hoa Hạ cũng không thua ai, băng qua mấy trăm ngàn hải lý để tiêu diệt Rothschild chúng tôi không phải là chuyện gì quá khó khăn”.

“Mạo hiểm như thế, sao cậu dám bảo đảm được?”
Thanh niên theo mặt nạ nhún vai: “Ông vẫn chưa nghe rõ những lời tôi nói, hoặc là tôi vẫn chưa giải thích rõ cho ông hiểu”.

“Ông nói rất đúng, người đó có bối cảnh không hề đơn giản ở trong nước, thậm chí có thể nói là những người quyền lực nhất, nhưng ông lại không biết rằng gia tộc đó cũng bị đánh từ rất nhiều phía, ngoài mặt là một ngọn núi to nhưng trên thực tế chỉ là một tòa cao ốc đầy nguy cơ”.

“Bọn họ chỉ cần sai một chút thôi sẽ bị nắm lấy thóp, bị tổn thương nghiêm trọng, thế nên lo lắng của ông hoàn toàn không cần phải bàn tới, mặt khác, cậu chủ nhà tôi cũng không thua kém gì, xuất thân từ một trong bốn đại gia tộc, chẳng mấy năm nữa cậu ấy cũng sẽ bước vào trung tâm quyền lực đó”.

“Ông thử suy nghĩ xem, nếu như lần này ông giúp cậu chủ nhà tôi giết tên con hoang đó thì theo lý mà nói, ông chính là ân nhân của cậu ấy, chờ đến khi cậu chủ nhà tôi kế thừa đại vị thì ông cũng có một ngọn núi vững chãi để tựa lưng đúng không?”
“Khi đó, gia tộc Rothschild với ông mà nói có là cái gì đâu? Tất cả những điều ông có được ở nơi này, cậu chủ nhà tôi cũng có thể cho, ở đây không có thì về với chúng tôi cũng sẽ có”.

“Với ông mà nói, đây chính là… Một bước lên trời!”
Xoẹt!
Nghe thế, Jack tái mặt nhìn chằm chằm thanh niên đeo mặt nạ bảo hộ: “Cậu nói có thật không?”
Trong mắt ông ta là ai chữ tham lam.

Thanh niên đó cười: “Tôi có thể bảo đảm với ông”.

“Nếu không tin, sau khi chuyện này xong xuôi, tài khoản của ông sẽ có thêm một triệu đô, xem như thù lao dành cho ông”.

“Thành giao”.

Một giây tiếp theo, Jack đứng lên, trực tiếp đồng ý mà không hề do dự.

Ông ta hít thật sâu, ánh mắt trở nên tàn nhẫn.

Có lần đầu thì cũng sẽ có lần hai.

Ông ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, dù ông ta có làm gì thì sống sót khi đến tổ chức Đệ Nhất là chuyện không thể, từ trước đến nay người tổ chức Đệ Nhất chỉ có một nguyên tắc là một mạng đổi một mạng.

Cống hiến cả đời cho gia tộc Rothschild, trong những năm cuối đời này, ông ta muốn sống cho chính bản thân mình.

Nghĩ nghĩ, ông ta hỏi: "Các người đã chuẩn bị thủ đoạn gì rồi?”
“Người đó không phải là kẻ dễ giết chết, lần trước cả đoàn lính đánh thuê Địa Ma cử hơn ba trăm người đi đều bị giết chết”.

“Nếu hành động lần này thất bại, tổ chức Đệ Nhất điều tra ra được thì tất cả đều bị liên lụy”.

Thanh niên nọ thản nhiên gật đầu: “Chuyện đó không cần ông phải lo, trong lòng tôi biết rõ, ông chỉ cần gọi điện thoại cho người ở Luân Thành là được”.

“Chuyện còn lại chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm”.

“Được!”
Nghe thế, Jack không hỏi lại thêm nữa, mọi người cùng có chung một mục đích là giết Vu Kiệt, thế thì chỉ cần đạt được mục đích thôi, cách nào cũng được.



Bên kia, khi Vu Kiệt kết thúc hành động thanh trừ bộ tộc Thánh Đường thì nơi phòng thí nghiệm y học ở thủ đô cũng vang lên tiếng cười vui vẻ của mười nhà khoa học.

“Thành công!”
“Thành công”.

Nhìn kết quả trên màn hình lớn, tất cả những thành viên tham gia thí nghiệm lần này đều nở nụ cười thoải mái.

“Trời không phụ người có lòng, cuối cùng vẫn chiếm được kết quả tốt nhất, may quá, may quá, những bệnh nhân đang hôn mê được cứu rồi”.

“Đúng vậy, đúng vậy”.

“Tiến sĩ Lý, thành công rồi, bà có thấy không? Tiến sĩ thành công, tiến sĩ thật sự thành công rồi”.

Một trợ lý chạy tới trước mặt Lý Tiên, vẻ mặt cực kỳ xúc động.

Từ khi bước vào phòng thí nghiệm đến giờ tốn tổng cộng chưa đến ba tiếng, vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, thí nghiệm cuối này này lại thành công.

Cứ tưởng phải tốn hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như thế, có lẽ là ông trời có mắt hay trời xanh đang thương những bệnh nhân đó, không đành lòng để bọn họ chết đi.

Không một ai biết, nhưng tóm lại đó vẫn là tin tức tốt nhất.

Nhìn kết quả trên màn hình, Lý Tiên cũng nở nụ cười lâu rồi không được thấy.

Thời gian thí nghiệm này tiêu tốn cũng khiến bà ta cực kỳ bất ngờ.

Nhưng nghĩ tới những bệnh nhân vẫn còn nằm trong bệnh viện, bà ta lập tức nói: “Nhanh chóng gửi kết quả này cho xưởng sản xuất thuốc, để bọn họ sản xuất ra lô thuốc mới nhất theo đúng công thức này và đưa đến bệnh viện, cứu người là quan trọng nhất”.

“Rõ!”
“Rõ!”
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui