Đệ Nhất Lang Vương


Rõ ràng Lưu Hoả cũng đã biết tin tức về vụ tai nạn máy bay.

Sau đó, hắn ta rời đi.

Không có quá nhiều lưu luyến đối với con ngõ nhỏ này, càng không có mảy may hứng thú hao phí nửa giây thời gian của bản thân ở đây, bởi vì hắn ta không tin!   
Trước khi chưa nhìn thấy thi thể của Vu Kiệt, ai cũng không thể trực tiếp kết luận phán định sự thật Vu Kiệt đã chết.

Máy bay phát nổ là ngoài ý muốn, bị người lén gài bom là ngoài ý muốn, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không còn đường sống.

Biết những chuyện Vu Kiệt đã trải qua trong năm năm này, Lưu Hoả vô cùng rõ ràng, thằng nhóc này rốt cuộc là loại người như thế nào.

Một người giỏi tạo ra những kì tích chấn động thế giới.

Lúc máy bay hạ xuống độ cao nhảy dù, mở cửa khoang ra, dùng dù nhảy nhảy về phía biển lớn cầu sinh, cái này nghe có hơi kì ảo, thậm chí căn bản không ai có thể cảm thấy làm được, nhưng không có nghĩa là thật sự không một ai làm được.

Nói không chừng Vu Kiệt đã làm được rồi cũng nên?  
Cho nên, Lưu Hoả rời đi, hướng đến toạ độ hải vực tương quan, chuẩn bị tiến hành một cuộc điều tra diện rộng, trước khi người từ Hoa Hạ đến tìm Vu Kiệt, nhất định hắn ta phải tìm thấy anh trước bọn họ một bước, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Kết quả là...!  
Trong ngõ nhỏ chỉ còn lại Phong Thanh Dương.

Màu đỏ tươi của máu nhuộm đỏ nửa đầu vai ông ta, sắc mặt ông ta trắng bệch lẳng lặng nằm trên mặt đất, mặc cho nước mưa đập xuống người, hoàn toàn không có phản ứng!  
Đã chết rồi sao?  
Không một ai đến xác định.

Nhưng.

Ngay khi Lưu Hoả vừa rời khỏi không bao lâu, ở đầu bên kia con ngõ nhỏ xuất hiện một bóng người khác.

Ông lão này mặc một chiếc áo nông dân màu trắng, tay giơ một chiếc ô giấy dầu, đi đôi giày vải kinh đô cũ, chậm rãi đi đến trước mặt Phong Thanh Dương.

Trên mặt của ông lão lộ ra vẻ thương tiếc, nhưng trong ánh mắt nhiều hơn là cảm thấy may mắn.

Ông ta ngồi xuống, đem cây dù dầu che trên đầu Phong Thanh Dương, nâng cái tay già nua lên nhẹ nhàng đặt lên bả vai phải của Phong Thanh Dương, lên xuống vỗ về rất ân cần.

“Vất vả rồi”.

Chỉ là ba chữ, nhưng nếu truyền ra bên ngoài, nhất định người ta sẽ nhắc đến một bóng dáng.

Một hình ảnh máu me đáng sợ xuyên thấu lòng người.

Đảo chủ của Chí Nam Quan Hải, Lưu Mỗ.

Một luồng khí tức trong nháy mắt rót vào gân mạch của Phong Thanh Dương, quy luật một phương trời đất chỉ thuộc về Lưu Mỗ, khí tức sống động tản ra khắp cơ thể của Phong Thanh Dương.

Không biết qua bao lâu, Lưu Mỗ đứng lên: “Cái thằng nhóc Mặc Bạch ở Hoa Hạ đó đúng là không thẹn với cái danh xưng kia, thuốc này dùng rất tốt”.

“Không chỉ bảo vệ được một tia tâm mạch cuối cùng của ông mà còn nhờ một kiếp này, giúp ông thành công bước qua được cửa ai kia”.

“Sau khi tỉnh lại, thế gian này lại có thêm một người phong thánh, không tồi không tồi”.

“Nhưng mà!”  
Ánh mắt của Lưu Mỗ đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Nhiều hơn một người thì cũng sẽ bớt đi một người”.

Lời vừa nói xong, hạt mưa đang rơi xuống trong con ngõ nhỏ như bị đông lại, treo lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích tý nào.

Gió không còn thổi, tiếng sấm bên tai cũng dừng lại, không hề nghe thấy bất kì một âm thanh nào.

Như thể trong con ngõ nhỏ này, đất trời đã ở dưới một thế giới khác, chỉ chịu...!  
Sự khống chế của một mình Lưu Mỗ.

Sát ý vô hạn, sau đó những thứ này từ trong nước mưa bắn ra, khí kình mạnh mẽ cuồn cuộn như biển cả bôn ba, bề mặt như được tưới xăng, bốc cháy lên ngọn lửa ngút trời, tuôn ra khắp không trung trong vùng không gian này.

Ánh mắt Lưu Mỗ lạnh lùng: “Kế tiếp, Phong Thanh Dương, nhiệm vụ của ông đã hoàn thành, ông đã bảo vệ thiếu chủ rất tốt, còn chuyện lấy lại danh dự thì cứ để người ông ngoại này đi làm thôi!”  
“Huyết Cương Bắc Băng”.

“Ân oán hơn hai mươi năm trước, cộng thêm cả việc hôm nay chúng mày ra tay với cháu ngoại của tao sẽ giải quyết chung một thể!”  
Lời vừa nói ra, Lưu Mỗ nhẹ nhàng vung tay lên.

Hạt mưa trong con ngõ nhỏ lại tiếp tục rơi xuống.

Gió lại tiếp tục thổi theo quỹ đạo ban đầu của nó.

Tất cả mọi thứ vốn có không hề có chút thay đổi nào, tiếp tục phát triển theo hướng của thế giới này.

Nhưng.

Thay đổi duy nhất chính là Lưu Mỗ biến mất giống như biến mất ngoài không trung, không thấy bóng dáng.

Sau đó, trong không khí có thêm một tiếng thở dốc...! 
“Thiếu...!thiếu chủ…”  
“Cô cả...!“  
“Cô cả....”  
Phong Thanh Dương đã khôi phục được hô hấp.

...! 
...! 
“Tìm thấy chưa, đã tìm thấy chưa, mau lên!”  
Bên ngoài kinh đô bốn trăm ki lô mét, trên một ngọn núi cao được xếp vào cấm địa ở Tiên Dã truyền đến tiếng thúc giục của Diệp Lâm.

Bên trong một túp lều nhỏ ở trên đỉnh núi, Mặc Bạch vừa mới trở về từ tứ hợp viện ở kinh đô trực tiếp xông vào túp lều của mình, lục tung đồ đạc tìm kiếm thứ gì đó.

Bị Diệp Lâm thúc giục gấp rút, Mặc Bạch đang lo lắng hùng hùng hổ hổ xông đến: “Cái lão già chết tiệt nhà ông, ông câm miệng lại, đừng có quấy rầy tôi, lải nhải hoài, có bản lĩnh thì ông tự đến mà tìm”.

“Tôi tìm?”  
Bên ngoài nhà lá, Diệp Lâm ngồi trên xe lăn che ô nghe thấy lời này, trực tiếp nổi giận, mắng: “Ông đây nếu như tự tìm được thì cần quái gì phải để ông đi vào? Không phải ông nói chân ông đây phải bó bột một tháng à? Nói lời vô nghĩa!”  
“Ông...”  
Mặc Bạch hét lên: “Ông đừng có mà giục tôi, tôi còn sốt ruột hơn ông nhiều”.

“Ông đây cứ giục, ông đây cứ giục đấy, ông đây dùng hơn nửa cái mạng từ chùa Hàn Sơn chạy đến để bảo vệ đồ đệ, thế mà lại bị người ta giở thủ đoạn xảy ra chuyện, ông đây còn sốt ruột hơn ông nhiều”.

“Lão già, Tiểu Kiệt là đệ tử thân truyền duy nhất của hai chúng ta, nếu như nó xảy ra chuyện gì thì ông đây cũng không muốn sống, không còn ý nghĩa gì hết”.

“Nghe thấy rồi, ông nhanh lên!”  
“Đừng có giục nữa”.

Trong phòng, Mặc Bạch lục tung đồ đạc, đông ngó tây nhìn, tìm hết từ bên này sang bên kia, lại từ bên kia sang bên này, gần như muốn đem ngôi nhà tranh này phá huỷ luôn rồi.

Nghe thấy Diệp Lâm vẫn còn đang chửi bới, Mặc Bạch không nhịn được, vận khí kình hét lên một tiếng thật to.

Cũng chính là bởi tiếng hét to đó.

“Rầm!”  
Kèm theo tiếng đồ vật rơi trên mặt đất truyền đến, chỉ thấy phía dưới vị trí chính giữa trần của túp lều tranh, hai nửa mai rùa có in hoa văn màu xám đen từ trên mái nhà rơi xuống, hiện ra trước mặt Mặc Bạch.

Nhìn thấy mai rùa một cái, hai mắt Mặc Bạch lập tức mở to.

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi”.

Sắc mặt của Diệp Lâm trở nên nghiêm trọng: “Hai mươi lăm năm trước, chúng ta dùng mai rùa đoán mệnh, dẫn thiên lôi đến, độ kiếp nhập thánh”.

“Hôm nay, cho dù phải liều mạng trả giá bị sét đánh một lần nữa thì cũng phải tính được mệnh của Tiểu Kiệt”.

“Chuẩn bị xong chưa?”  
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui