Đệ Nhất Lang Vương


Chín giờ sáng, bầu trời u ám, mưa liên miên không ngớt.

Một chiếc máy bay cất cánh từ Hoa Hạ đáp xuống sân bay Luân Thành.

Mà nhân vật trên máy bay vừa hạ cánh này khiến hầu hết tất cả các lãnh đạo cấp cao của sân bay Luân Thành thậm chí còn không dám hoang phí thời gian ăn sáng, vội vã xếp thành một hàng dài đi đến cửa sân bay nghênh đón.

“Ừm, chủ tịch, chúng ta bày ra một khung cảnh hoành tráng như thế này rốt cuộc là muốn tiếp đón ai vậy? Chẳng là là mấy vị ở Hoa Hạ kia…”, ở lối vào cho khách quý, thư ký chủ tịch cũng một mặt đầy tò mò nhìn về phía chủ tịch của hãng hàng không sân bay Henry ở trước mặt hỏi.

Henry đặt hai tay nghiêm chỉnh ở phía trước, nét mặt vô cùng nghiêm túc: “Cậu im miệng lại, đứng nghiêm chỉnh cho tôi, đừng có hỏi mấy cái chuyện không nên hỏi, tôi cảnh cáo cậu, đợi một lát nữa mấy nhân vật lớn kia đi ra, cho dù cậu có muốn xì hơi thì cũng phải nhịn lại cho tôi”.

“Cái này…”                Thư ký sững sờ.

“Đến rồi đến rồi”.

Không chờ anh ta hỏi lại, một vài vị lãnh đạo cấp cao ở phía sau anh ta ngay lập tức hướng mắt về phía lối ra của hành lang, vội vàng hô lớn.

Nghe thấy tiếng hô, Henry vội vàng sửa sang lại trang phục của mình, không dám có nửa điểm bất kính đối với ông lão này, dù sao thì trong hành động cứu viện lần này, ngoại trừ Long Đầu trong thương hội ra thì ông lão này là người có địa vị nhất, không hề nói khoa trương một chút nào.

Nếu như ông lão này mà thật sự điên lên thì không chỉ sân bay Luân Thành bị xáo trộn mà là cả thành phố, thậm chí là cả quốc đô cũng sẽ phải đối mặt với áp lực mạnh mẽ.

Bởi vì ông ấy là...! 
Ông lão duy nhất còn sống sót trong trận đại chiến thế kỷ trước của Hoa Hạ.

Một câu nói của ông ấy có trọng lượng rất nặng.

Ông cụ Lý đến!  
Đích thân đến Luân Thành!  
Vừa nhìn thấy ông cụ Lý mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng, Henry vội vàng nghênh đón.

“Cụ Lý, tôi đại diện cho sân bay Luân Thành hoan nghênh cụ, cụ…”  
“Ngậm miệng”, một tiếng quát nạt, kèm theo ánh mắt sắc lạnh của ông cụ Lý, Henry nói còn chưa nói thì cổ họng giống như có một tảng đá chặn lại, không dám lên tiếng.

Ánh mắt của ông cụ Lý lạnh lùng: “Chuyện cháu của tôi xảy ra chuyện ở sân bay của mấy người, tôi còn chưa tính sổ với mấy người, mấy người còn không biết ngại mà nói với tôi hai chữ hoan nghênh này à?”  
“Thu lại cái tiếng Hoa tồi tệ của anh đi, tôi nghe mà thấy buồn nôn, từ giờ trở đi đừng để tôi nhìn thấy đám người sân bay mấy người, cho dù chỉ là một nhân viên công tác, chọc giận tôi, hậu quả tự gánh!”  
Xoạt!  
Vỏn vẹn chỉ một câu nói nhưng lại khiến tất cả những lãnh đạo cấp cao ở hiện trường biết thân phận của ông cụ Lý hai chân run bần bật, đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích lung tung.

“Chúng ta đi”, ông cụ Lý không muốn tốn thêm một giây một phút nào nữa, nói một câu với lão Ưng phía sau rồi trực tiếp quay người rời khỏi sân bay.

Lúc này, ở bãi đỗ xe bên ngoài sân bay có mấy chiếc Rolls-Royce cao cấp đang được canh giữ, mười người đàn ông to cao trang bị đầy đủ võ trang bên người đang đứng chờ sẵn ở cạnh cửa xe.

Ông cụ Lý vừa bước ra khỏi cửa ra, liền trực tiếp lê xe.

Ngồi ở ghế sau, nhìn thành phố chìm trong cơn mưa xối xả, ông cụ Lý hai tay siết chặt thành quyền: “Chuyện ở bệnh viện tất cả đã được thu xếp xong rồi chứ?”  
Thủ lĩnh của Mật Điệp Tư, lão Ưng ở bên cạnh liên tục gật đầu: “Một tiếng trước, tôi dùng quan hệ thông báo cho viện trưởng bệnh viện, bây giờ tất cả những người đang đợi người sống sót đều đã đổi thành người của chúng ta hết rồi”.

“Nhưng mà cụ… thật ra cụ có thể bảo chúng tôi đưa cậu ấy đến Hoa Tây, không nhất thiết phải đích thân đến Luân Thành một chuyến làm gì cả, cụ đã có tuổi rồi, lặn lội đường xá xa xôi, chỉ sợ sức khỏe của cụ…”  
Lão Ưng rất lo lắng.

Phải biết rằng khoảng cách giữa Hoa Hạ và Luân Thành cũng không xa, ước chừng khoảng hơn ba nghìn ki lô mét, ngồi máy bay sáu tiếng, quãng đường đi lại này không thể không khiến người ta phải chú trọng, dù sao thì ông cụ cũng mới vừa xuất viện.

Thêm nữa, ông cụ tâm trạng nặng nề, một khi ở chỗ này trong lúc mấu chốt xảy ra vấn đề, vậy thì đế quốc sẽ gặp nguy hiểm.

Tình hình hiện tại, Lý Tiên đã bị bắt đưa đến tổ điều tra tiếp nhận điều tra.

Tôn thái tử Vu Kiệt vẫn chưa rõ tin tức.

Ông cụ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không thể bảo đảm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Ông cụ Lý lắc đầu: “Không cần phải để ý mấy cái đấy, mau chóng chạy đến bệnh viện đi”.

“Vâng!”  
Khoảng chừng hai mươi phút sau, dưới sự dẫn đầu của lão Ưng, ông cụ Lý đi đến bệnh viện, vào trong phòng bệnh của Ái Phương.

Lúc này Ái Phương và mới được các chuyên gia của bệnh viện cấp cứu xong tỉnh lại, lúc nhìn thấy ông cụ Lý ở cửa ra vào, Ái Phương hơi sững sờ, chuyên gia kiểm tra cũng nhíu mày, nhưng sau khi nhớ lại buổi sáng viện trưởng có dặn dò, ông ta vội vàng tôn kính mà tiếp đón.

“Xin chào cụ Lý, tôi là bác sĩ chính của Ái Phương”, chuyên gia dùng tiếng Hoa rất vụng về tự giới thiệu mình.

Ông cụ Lý liếc mắt nhìn Ái Phương một cái, hỏi: “Tình trạng của người sống sót thế nào rồi?”  
Chuyên gia đáp: “Tình trạng rất tốt, được cấp cứu kịp thời, bây giờ ngoại trừ vẫn còn hơi sốt ra thì tất cả đều bình thường”.

“Có thể nói chuyện không?”  
“Có thể!”  
Ông cụ Lý gật đầu một cái: “Vậy anh lui ra ngoài đi!”  
“Vâng”.

Chuyên gia không do dự, lập tức rời đi không dám ở lại thêm một phút một giây nào.

Mà sau khi bọn họ rời đi, lão Ưng mang một cái ghế đến, mời ông cụ Lý ngồi xuống.

Sau đó, ông cụ Lý nhìn Ái Phương, chậm rãi nói: “Trước hết, cô không cần phải biết thân phận của tôi, cô chỉ cần biết một điều tôi là ông nội của Vu Kiệt.

Lần này tôi đến tìm cô là muốn hỏi cô ba vấn đề, sau khi cô trả lời xong thì từ hôm nay trở đi cô sẽ là một trong những lãnh đạo cấp cao của sân bay Luân Thành, ngoài ra còn có thêm một biệt thự và một triệu đô la tiền thưởng”.

“Nếu như cô đã chuẩn bị xong, thì gật đầu”.

Trên gối, Ái Phương sau khi nghe thấy những lời này trong lòng kinh ngạc một hồi, sắc mặt của cô trắng bệch, trên tay cắm kim truyền, đột nhiên kích động hẳn lên: “Cụ...!cụ là ông nội của anh Vu?”  
“Đúng vậy”.

Nước mắt của Ái Phương lập tức tuôn rơi: “Thật sự xin lỗi cụ, thật sự xin lỗi, chúng tôi thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, nếu...!nếu như không nhờ có anh Vu, tôi...!tôi cũng không sống đến được bây giờ, cụ có lời gì muốn hỏi xin cứ hỏi, chỉ cần là chuyện tôi biết thì tôi nhất định sẽ nói với cụ, còn về phần thưởng mà cụ nói, tôi không thể nhận được, anh Vu có ơn cứu mạng đối với tôi, đây là chuyện mà tôi phải làm”.

Ái Phương kích động nói, là một tiếp viên hàng không quốc tế, ngôn ngữ là bản lĩnh của cô.

Nghe thấy câu trả lời của cô, ông cụ Lý giơ hai ngón tay lên: “Thứ nhất, nói cho tôi biết, trước lúc máy bay khởi hành những nhân viên công tác được điều động và trạng thái ở trên máy bay trong lúc đó”.

“Thứ hai, nói cho tôi biết những gì cô đã nhìn thấy sau khi nhảy ra khỏi máy bay, còn nữa, cô có nhìn thấy cháu tôi nhảy ra khỏi máy bay không?”  
Trong quá trình đang điều tra về vụ tai nạn máy bay, ngoài những người ở sân bay Luân Thành đang điều ra ra thì một tổ Mật Điệp Tư cũng đang điều tra, nhưng kết quả điều tra cho thấy sân bay chưa từng xuất hiện bất cứ sai phạm này, bao gồm cả giám sát, cũng không hề tìm ra được bất cứ nhân viên khả nghi nào cả, như vậy, đối tượng hoài nghi duy nhất chỉ có thể là nhân viên công tác trên máy bay động tay động chân mà thôi.

Hai vấn đề vừa được đưa ra.

Ái Phương suy nghĩ, nói: “Trước lúc máy bay cất cánh, ngược lại không hề xuất hiện bất thường, nhân viên công tác trên máy bay cũng phải luôn luôn chờ bởi vì đây là máy bay tư nhân, nhưng mà...!nhưng mà hình như có một vài phút, có người trong số chúng tôi biến mất”.

Giờ phút này, mọi chuyện đều đã trở nên đơn giản và rõ ràng.

.

ngôn tình hoàn
Ông cụ Lý nghiêng đầu, ánh mắt của ông cụ và lão Ưng giao nhau.

“Đi làm đi”.

Lão Ưng khom lưng cúi đầu: “Đã rõ, tôi sẽ lập tức phái người đi đến gia tộc Rothschild ở Lập Kiên”.

“Nhất định đem người còn sống về cho tôi!”  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui