Đệ Nhất Lang Vương


Ông cụ nhà ông ta lại càng không cần phải bàn, khi Ngô Vĩ còn trẻ đã tận mắt nhìn thấy ông cụ Ngô Lãnh nhà mình dùng tay không đánh chết một con hổ, nghe ông nói hình như hồi trẻ đã gặp được vị thần tiên nào đó.

Thế mà bây giờ ông ta lại nghe Lưu Hổ nói rằng trên thế giới này vẫn còn một người ông cụ nhà mình không thể đánh lại?  
Hơn nữa người này còn có khả năng chữa bệnh cứu con người từ cõi chết?  
Ngô Tiểu Phạm gặp được ai thế này?                Lưu Hổ gật đầu chắc chắn: “Thật đó, anh ta cực kỳ lợi hại, tốc độ của anh ta là nhanh nhất trong số những người cháu biết, sức mạnh cũng không thua gì ai”.

“Hơn nữa khi đó anh ta còn đang bị thương, nghe chị Tiểu Phàm nói hình như một tuần trước họ đã cứu được anh ta bên hồ sau ngọn núi Trường Mao, lúc nhặt được thì cả người anh ta toàn máu”.

“Thế ư…”  
Nghe Lưu Hổ nói những tin tức liên quan đến Vu Kiệt, Ngô Vĩ hít một hơi thật sâu.

Xem ra thân phận của Vu Kiệt này không hề đơn giản tí nào.

Là gia chủ của một gia tộc hạng hai, cách nhìn người và sự vật sự việc của Ngô Vĩ luôn sắc bén hơn một chút, ông ta lập tức nhận ra được Vu Kiệt còn có nhiều thứ phức tạp hơn những gì ông ta nghĩ.

Nhưng dù thế nào…  !             Anh cứu ông cụ, thì chính là ân nhân cứu mạng cả nhà họ Ngô.

“Chú Ngô, cháu có cần gọi điện thoại cho chị Tiểu Phàm không, chắc là giờ này chị ấy dậy rồi nhỉ?”, có thể thấy Lưu Hổ vẫn còn chưa biết gì về chuyện xảy ra sáng nay, gãi đầu hỏi.

Ngô Vĩ lắc đầu: “Tôi trực tiếp lái xe về đón nó”.

“Tiểu Hổ, cậu ở đây trông chừng ông cụ cẩn thận, đừng đi lung tung đó biết chưa?”, Ngô Vĩ ra lệnh.

“Dạ biết thưa chú Ngô”.

Nói xong, Ngô Vĩ lấy điện thoại di động bước nhanh ra khỏi phỏng bệnh.

Sau đó ông ta ra hành lang bấm một dãy số.

“Tút tút tút…”, sau một phút, điện thoại được kết nối.

“Alo?”  
Nghe thấy giọng nói đó, Ngô Vĩ ra lệnh: “Lập tức điều tra thông tin về một người có tên là Vu Kiệt, trong vòng một phút, tôi muốn biết tất cả mọi thông tin!”  
“Rõ!”  
Điện thoại bị cúp.

Sau đó vài phút, lại có cuộc gọi tới, Ngô Vĩ sững sờ, trước kia điều tra một người tốn ít nhất cũng phải bốn năm tiếng, sao lần này lại nhanh vậy?  
Cái gì thế này?  
Ông ta nhận điện thoại: “Điều tra xong chưa?”  
Người ở một nơi khác im lặng một lát, nói: “Vẫn chưa”.

Ngô Vĩ nhướng mày: “Sao lại như thế?”  
Đối phương trả lời: “Nói đúng ra là không thể tra được, thông tin được hiển thị là bạn không đủ quyền hạn để xem, ông Ngô, lần này ông muốn điều tra ai thế? Nếu người đó là kẻ thù của ông thì tôi khuyên tốt nhất ông nên từ bỏ đi!”  
“Một người bị giữ bí mật thông tin cá nhân chặt chẽ thế này thì chắc chắn bối cảnh sau lưng sẽ đáng sợ hơn những gì ông tưởng rất nhiều”.

“Điều tra người này cần quyền hạn rất lớn, lớn đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi đó là người nào mới đủ tư cách làm thế”.

.

ngôn tình hài
“…”, Ngô Vĩ!  
Rầm một tiếng!  
Trong nháy mắt.

Dường như đầu Ngô Vĩ vừa có tiếng sét đánh ngang.

Cần quyền lực… Rất lớn!  
Ông ta hiểu ý nghĩa câu nói đó là gì.

Hơn nữa, ông ta còn biết rất rõ những ẩn ý sâu bên trong.

Người đó… Ông ta không thể trêu vào!  
Thậm chí là nhà giàu có nhất Lạc Thành này cũng chưa chắc đã đụng được!  
Cậu ta… Rốt cuộc là ai?  
Điện thoại bên tai bị ngắt máy.

“Tút”, một tiếng.

Ngô Vĩ lập tức lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.

“Chú Ngô, có chuyện này, cháu quên nói với chú!”  
Ngô Vĩ cau mày lại: “Chuyện gì thế?”  
Lưu Hổ chống nạnh, ánh mắt đầy đồng tình: “Tối qua… Tối qua chúng cháu vài biệt thự thấy dù Hứa Thu vừa mới đi thì… Chúng cháu lại phát hiện có một tên đàn ông trốn sau cánh cửa!”  
“Chú Ngô, hình như chú bị cắm sừng rồi!”  
“…”, Ngô Vĩ!  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui