Đệ Nhất Lang Vương


Toàn trường bị dọa ngây người, dùng ánh mắt khó có thể tin để nhìn những chiến sĩ vừa đến, tất cả đồng loạt hít sâu một hơi.

“Việc này… Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại có nhiều người thế kia, chẳng lẽ có nhân vật lớn nào đến à? Hay là có chiến tranh?”  
“Không biết, haiz, mọi người nhìn khoảng sân trống kia đi, sao tôi chưa từng thấy biểu tượng trên chiếc máy bay đó lần nào nhỉ, hình như ở nước ngoài cũng chưa từng thấy qua hình vẽ như vậy”.

“Không riêng gì biểu tượng đó, các người nhìn xem phía sân bay đã phái bao nhiêu chiếc xe hoa tiêu?”  
“Hả?”  
Trong đám đông có người lên tiếng nhắc nhở, nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía bên kia.

Ngay sau đó, khi bọn họ đã đếm xong có bao nhiêu chiếc xe hoa tiêu thì người này nối tiếp người kia, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, đứng sững tại chỗ, mãi một lúc lâu vẫn không có phản ứng.

Mười hai chiếc!  
Mười hai chiếc!  
Vậy mà là mười hai chiếc.

“Hình như sân bay Lạc Thành của chúng ta chỉ có mười lăm chiếc xe chuyên dụng dùng để dẫn đường máy bay mà thôi”.

“Chứ còn gì nữa?”  
“Người ngồi trên chiếc máy bay kia là ai mà được lãnh đạo sân bay Lạc Thành kính nể như vậy? Còn nữa, những chiến sĩ này… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”  
Không ai biết được đáp án.

Vẻ mặt mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Khiếp sợ!  
Sốc!  
Nếu như bọn họ biết được lai lịch thật sự của chiếc máy bay kia thì e là không chỉ đơn giản là sốc thôi đâu, mà phải là sợ hãi.

Đường đường là thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất!  
Người thực thi pháp luật trong thế giới ngầm ở thủ đô, vị thủ lĩnh của một tổ chức có quyền lực tối cao, ngày hôm nay, ông ta đích thân dẫn theo tất cả người của tổ chức Đệ Nhất đến đây… Bọn họ đã đến!  
“Brừm brừm…”  
Chẳng mấy chốc, máy bay đã chạy đến vị trí định sẵn, cửa khoang vừa mở ra, trước khi nhân viên sân bay kịp lắp cầu thang thì một lượng lớn cao thủ của tổ chức Đệ Nhất, có hơn trăm người, thế như trẻ che nhảy từ trên máy bay xuống.

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, tất cả nhân viên của tổ chức Đệ Nhất hệt như một khối lập phương, đồng loạt chắp tay sau lưng, đứng trong tư thế nghỉ trên khoảng đất trống.

Mạc Vãn Phong không dám lãng phí thời gian, ông ta bước lên trước, nhảy xuống đất, đi đến trước mặt những nhân viên của tổ chức Đệ Nhất đã tập kết xong.

Ngay sau đó, ông ta vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm số của Vu Kiệt và bấm gọi.

“Tút tút…”  
“Tút tút…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui