Đệ Nhất Lang Vương


Người có thể trừng trị năm tên cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa đã đến, nhưng lúc này Vu Kiệt đã bị bao vây.

Dưới cơn mưa, đao đốn củi mặc sức vung vẩy.

Một đao chém xuống.

Trở tay bổ tới.

Đám đệ tử nhà họ Thường này không giống với mấy tên đàn em lưu manh của Hứa Long, bất kể là sức chiến đấu hay tốc độ đều mạnh hơn đám người kia rất nhiều.

Dường như bọn họ không hề dành thời gian để suy nghĩ, tất cả chia ra thành những tổ nhỏ để công kích Vu Kiệt theo nhiều hướng khác nhau.

Ngay khi Vu Kiệt vừa xông vào đám đông, hai con dao bầu tỏa khí lạnh từ giữa không trung bổ xuống theo hình rẻ quạt, mục tiêu chính là vai của anh, chỉ trong một nhịp thở, chúng đã đến trước mặt Vu Kiệt.

Anh lập tức điều động khí kình vờn quanh lòng bàn chân, cơ thể lắc một cái né tránh công kích từ hai con dao bầu, sau đó nhanh chóng di chuyển đến sau lưng hai gã đệ tử nhà họ Thường.

Một tay anh vung đao đốn củi lên, tay kia kết Ấn Triền Tự, khí kình phóng ra giữa không trung trói chặt hai gã đệ tử nhà họ Thường ngay tại chỗ, đao đốn củi lập tức bổ vào đầu bọn họ, phút chốc chia cắt hai thi thể làm đôi, nhưng Vu Kiệt còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì từ bốn phía đã có vô số lưỡi dao chém về phía anh.

Anh một lần nữa lắc người né tránh, dùng tốc độ nhanh nhất đi xuyên qua đám người đang vung vẩy dao bầu trong tay.

Đối mặt với những võ giả có cảnh giới không cao, chỉ mới đến Tiểu Kình này, Vu Kiệt không hề cảm thấy áp lực, nhưng tiêu hao sức lực trên phạm vi lớn trong thời gian dài đã khiến vết thương của anh bị rách ra.

Nếu như lúc này cởi áo ra sẽ phát hiện những vết thương được băng bó trước bụng anh đã bắt đầu rỉ máu, băng gạc màu đen bị nhuộm đỏ thẫm, máu tươi tràn qua khe hở, thấm ướt vùng bụng, sau đó men theo ống quần chảy xuống, mỗi khi anh di chuyển, máu không ngừng rơi trên mặt đất.

Nhưng dù vậy, tốc độ của anh vẫn không hề giảm sút.

Anh vẫn giết kẻ địch!  
Vẫn tiến về phía trước!  
Mặc dù biết rõ phía trước là vực sâu nhưng không hề chùn bước.

Dù sao đã đến nước thì này không thể lùi được nữa!  
Nếu đã không thể thì cần gì phải lùi?  
Đằng xa, đống củi tẩm xăng đã cháy bùng lên, khói đen cuộn trào, xoay tròn giữa không trung tạo thành một hình ảnh cực kỳ chói mắt.

Đã không còn kịp nữa!  
“Đúng đấy, tuy nhiên, nói thật thì khi nhìn thấy tên nhóc kia không ngừng giãy dụa, đánh tới đánh lui, lại nghĩ đến cảnh tượng hắn ta bị chúng ta chà đạp dưới chân sau khi dùng toàn lực giết chết hơn 100 võ giả, đột nhiên tôi cảm thấy rất háo hức, thật sự muốn xem thử khoảnh khắc đệ tử thân truyền của Võ Thánh Diệp Lâm quỳ trước mặt chúng ta, cái mặt mo của lão già kia sẽ có biểu hiện như thế nào?”  
“Đúng đấy, đúng đấy, ha ha ha…”  
“Hai mươi năm trước, tên súc sinh Diệp Lâm này hại Giang Hồ Truyền Thừa mất hết thể diện, bị ông ta chèn ép hơn hai mươi năm, chúng ta lại không thể phản kháng, hôm nay, nhất định phải đòi lại những khoản nợ này trên người tên yêu nghiệt kia, tính toán từng chuyện!”  
“…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui