Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Liễu Tịch Nhiễm nghe xong càng thêm vui mừng trong lòng, vội vàng lôi kéo Liễu Tịch Nhược đến xử lý chuyện cũ cho tốt. Vốn không hề chú ý tới tia giảo hoạt thoáng qua trong ánh mắt của Liễu Tịch Nhược.

“Nhược Nhi, đến rồi.”

Liễu Tịch Nhược nhìn căn nhà cũ nát trước mặt, hỏi: “Nơi tỷ nói chính là chỗ này ư?”

“Ừ, đúng vậy.” Liễu Tịch Nhiễm cười xấu xa, “Hoa Đô ở trong sân, chúng ta đi xem một chút.” Nói xong lại kéo tay Liễu Tịch Nhược đi vào tiểu viện cũ nát, nàng ta vốn không hề cho Liễu Tịch Nhược bất kỳ cơ hội nào để phản đối.

“Nhìn xem chính là loài hoa này, rất xinh đẹp.’’ Vừa mới đi vào viện, Liễu Tịch Nhiễm liền chỉ vào một đám hoa nhỏ màu tím mọc trên tường nói với Liễu Tịch Nhược, hơn nữa còn dùng sức đẩy nàng một cái, rõ ràng là muốn đẩy nàng ngã vào đám hoa màu tím trước mặt.

Liễu Tịch Nhược nhìn hoa nhỏ màu tím, cười lạnh một tiếng.

Quả nhiên là như vậy. Nếu như nàng đoán không sai, loài hoa từ Tây Vực, đặc biệt mới vừa được mang đến! Có công dụng thôi miên, người thường vừa chạm vào sẽ choáng váng đầu óc, cho đến khi ngất xỉu cũng không có bất kỳ cảm giác gì.

Nghĩ tới đây, sự giảo hoạt nơi đáy mắt của nàng càng nhiều. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, làm bộ để tay lên đầu khẽ vỗ mấy cái, sau đó vừa xoa ấn đường vừa nói: “Tỷ tỷ, muội rất chóng mặt, muội làm sao thế này, tỷ tỷ?”

Liễu Tịch Nhiễm nhìn tình hình trước mặt, biết là tác dụng của hoa đã phát tác, nở nụ cười thâm hiểm, nói: “ Nhược Nhi, muội làm sao vậy, nhất định là quá mệt mỏi rồi, tới đây nghỉ ngơi một chút là ổn.” Nói xong đã nắm tay dắt nàng đi tới cái giếng cạn bên cạnh.

Liễu Tịch Nhược giả bộ nhu nhược choáng váng, từ từ ngồi lên miệng giếng, cúi đầu nhìn thấy trong giếng ngoại trừ một ít lá rụng thì không có gì cả, không hề sâu, sự ranh mãnh nơi đáy mắt lại sâu thêm mấy phần.

Lúc này, dù nàng đang ngồi trên miệng giếng, nhưng thông qua cái bóng trên mặt đất, nàng vẫn nhìn thấy Liễu Tịch Nhiễm đang cầm một cây gậy từ từ đi về phía nàng.

Gần sát, còn thiếu ba bước, hai bước, một bước......

Bỗng nhiên, thân thể Liễu Tịch Nhược chợt động, mà cây gậy nằm trong tay Liễu Tịch Nhiễm cũng vừa vung xuống.

Dù có thế nào Liễu Tịch Nhiễm cũng không hề nghĩ đến việc, Liễu Tịch Nhược đột nhiên né trách. Hơn nữa việc nàng ta chợt nghiêng người khiến Liễu Tịch Nhiễm đập hụt. Mà ngay lúc này, Liễu Tịch Nhược lại bất tri bất giác ở ngay phía sau lưng nàng ta.

Liễu Tịch Nhiễm chỉ cảm thấy mình bị một dòng khí đẩy sau lưng, khiến thân thể của nàng không giữ được thăng bằng ngã về phía trước, sau đó cây gậy cũng rơi xuống đất, cơ thể nhanh chóng rơi vào trong giếng.

Liễu Tịch Nhiễm kinh hãi. Dù nàng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, việc mình tỉ mỉ sắp xếp mọi thứ muốn đẩy Liễu Tịch Nhược vào chỗ chết, lại không ngờ rằng bản thân mình lại rơi vào.

“Này, tỷ tỷ, cảm giác ở dưới đáy giếng như thế nào?” Phía trên chỗ miệng giếng, Liễu Tịch Nhược cúi đầu, nói với người nằm phía dưới.

“Ngươi......” Liễu Tịch Nhiễm nâng một cánh tay lên chỉ vào Liễu Tịch Nhược, vừa nói được một chữ đã vô lực buống xuống. “Tỷ tỷ, nhất định là tỷ đang nghĩ rằng người nên trúng độc như ta làm sao lại không có việc gì đúng không?” Liễu Tịch Nhiễm nằm dưới đáy giếng, nhắm mắt lại biểu lộ sự đồng ý, thật sự thì nàng ta không còn sức, cả người đau nhức, cả lời nói cũng không thể thốt lên.

“Ta cho tỷ biết lý do, đó là bởi vì ta quên nói cho tỷ biết, kể từ sau khi sư phụ cứu ta liền ném ta vào ngâm trong rượu thuốc. Tròn một năm ta mới khỏi hẳn, về sau vì muốn điều dưỡng mà ngâm thêm vài năm. Thế nên đã không cẩn thận luyện thành một thân bách độc bất xâm, loại độc nhỏ bé này làm sao có thể hạ được ta chứ.” Dưới đáy giếng, Liễu Tịch Nhược lặng lẽ mở mắt, bộ dạng bất lực.

“Tỷ tỷ, ta thực xin lỗi ngươi, quên nói việc này cho ngươi biết, còn không cẩn thận để cho ngươi rơi vào giếng, khiến ngươi té một cái đã gục, hơn nữa còn nói những lời cao siêu như vậy, thật xin lỗi, ngươi sẽ không trách Nhược Nhi đó chứ.” Nói xong nàng ranh mãnh trừng hai mắt.

Ở dưới kia có người khác tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trợn trắng cả mắt.

Một lát sau, Liễu Tịch Nhược lại cúi đầu xuống dò xét, “Tỷ tỷ à, ta đã tới Liễu phủ thời gian dài như vậy, Nhược Nhi vẫn không hiếu kính tỷ cho tốt, thật sự là không có phép tắc mà, cho nên lần này Nhược Nhi sẽ cố gắng tặng người một món quà.” Nói xong, một con rắn nhỏ thân màu xanh lá trườn theo thành giếng bò xuống.

“Á, á.” Liễu Tịch Nhiễm sợ hãi kêu to.

“Đại tỷ, tỷ không phải cần sợ, con rắn này không có độc, tỷ cứ yên tâm, hiện tại ta sẽ không để tỷ chết.” Bởi vì nàng muốn cho Liễu Tịch Nhiễm sống không bằng chết.

“Nhược Nhi sợ tỷ tỷ một mình buồn chán ở dưới đáy giếng, cho nên mới cho nó xuống cùng với đại tỷ, tỷ tỷ, người cần phải nói chuyện với nó thật nhiều đó.” Trong lúc nói chuyện, con rắn kia đã bò đến đáy giếng, từ từ trườn đến chỗ Liễu Tịch Nhiễm nằm.

Thân thể nàng ta không ngùng run rẩy, những lời Liễu Tịch Nhược nói ra rõ ràng là vừa cười vừa nói, ngay cả ánh mắt cũng mang ý cười, nhưng Liễu Tịch Nhược lại nghe ra sự lạnh lẽo. Đột nhiên nàng ta cảm thấy nữ nhân này rất đáng sợ, đáng sợ đến mức có thể mặt không biến sắc mà quyết định việc người ta sống hay chết, đáng sợ đến mức có thể vừa cười vừa tàn nhẫn nói khiến ngươi sống không bằng chết.

“À, đúng rồi, thiếu chút nữa là muội đã quên nói cho tỷ một chuyện, Liễu, Tịch Nhiễm.”

Tâm tư Liễu Tịch Nhược chợt động, bởi vì nàng nhìn thấy sát khí trong đôi mắt lười biếng thon dài của Liễu Tịch Nhược.

“Lần trước Nhị phu nhân chịu phạt là bởi vì bà đã đắc tội với nha hoàn của ta, mà bây giờ tỷ chịu trừng phạt có lẽ là vì tỷ đắc tội với ta. Đắc tội với nha hoàn của ta, ta sẽ muốn tỷ chết, nhưng đắc tội với ta...ta sẽ khiến cho tỷ sống không bằng chết.” Sắc mặt của Liễu Tịch Nhược ngiêm túc, vẻ lười biếng biến mất trong nháy mắt, thay vào đó còn lại là sát khí làm người ta không ngừng run rẩy. Không chỉ có sát khí, đó là khí thế uy nghiêm khiến người khác sợ hãi, khí chất khiến không ai có thể ngốc đầu lên được, càng không thể dứt ra khỏi ánh mắt sáng rực ấy.

“Cho nên, tốt nhất là tỷ nên an phận ở yên chỗ của mình, đây là lần đầu tiên ta nhắc nhở tỷ cũng là lần cuối cùng. Hiện tại ta không có thời gian xử lý tỷ, nhưng chuyện này cũng không hề biểu thị rằng ta sẽ không tính toán với đại tỷ. “ Nói xong, ánh mắt xinh đẹp lại chuyển động, không hề lưu tình mà đóng miệng giếng lại.

Liễu Tịch Nhiễm chỉ thấy ánh sáng trước mắt ngày một ít, cuối cùng dần dần chìm vào bóng tối, chỉ còn hai con mắt nhỏ xíu nhìn nàng chăm chú, khiến nàng ta cả thở mạnh cũng không dám.

Ngày thứ hai, trong sương phòng phía đông vườn thượng uyển của Liễu phủ truyền ra tin tức Đại tiểu thư mất tích. Đối với việc lần này, Liễu phủ trên dưới náo loạn, mà vị Nhị phu nhân vẫn một mực úp mặt vào tường sám hối cũng cư xử khác lạ, vội vàng lao ra khỏi phòng, sai người xuất phủ tìm kiếm. Nhất thời, bên trong phủ đại loạn, khắp nơi đều có người rộn rạo, duy chỉ có sương phòng của Liễu Tịch Nhược là yên tĩnh như ngày thường, không hề có bất cứ động tĩnh gì.

Nhưng mắt thấy một ngày lại sắp qua, bất luận là bên trong hay bên ngoài Liễu phủ đã tìm kiếm khắp lượt. Nhung vẫn như trước không tìm được dù chỉ là một sợi tóc của Đại tiểu thư. Nhị phu nhân đang vô cùng lo lắng, mà Liễu Chấn Toàn lại không có ở trong phủ. Ngay lúc ấy, có một gã sai vặt vội vàng từ hậu viện chạy tới, còn vừa chạy vừa kêu: “Tìm được rồi, Nhị phu nhân, nô tài tìm được Đại tiểu thư rồi.”

Nhị phu nhân nghe xong thì mừng rỡ, nhanh chân đi theo gã sai vặt. Nhưng lúc bà ta nhìn thấy Liễu Tịch Nhiễm nằm thoi thóp trong giếng cạn thì sợ đến mức thiếu chút nữa là tắt thở.

Bọn hạ nhân thấy dáng vẻ kinh ngạc của Nhị phu nhân thì đều tò mò nghiêng đầu vào xem, chỉ thấy lá rụng trong giếng cạn, Liệu Tịch Nhiễm y phục xốc xếch, sắc mặt trắng bệch nằm ở bên trong. Bộ dạng không dám thở mạnh, mà đôi mắt của nàng lại mở lớn không dám nhúc nhích nhìn vật trước ngực.

Bởi vì ở trước ngực của nàng ta có con rắn lục đang “Cuộn thân ngẩng đầu’’.

Tất cả mọi người đều không nhịn được nuốt nước miếng, vốn đang tựa vào thành giếng, bước chân đã không tự giác được lùi về phía sau mấy bước.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy, còn không cứu Đại tiểu thư ra.” Nhị phu nhân khôi phục thần trí hô to, lúc này mới có kẻ có ít can đảm đi tới miệng giếng.

Đến khi trời tối muộn, Liễu Tịch Nhiễm mới được cứu ra, đáng tiếc nàng ta bị kinh sợ, liên tiếp mấy ngày cũng không dám gặp người khác. Hơn nữa vừa nghe đến rắn thét loạn, cho đến bữa tiệc ngày đó mới khôi phục được vài phần bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui