Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Mục Thịnh nhìn về phía Liễu Tịch Nhược, thân hình nàng yếu đuối, khóe mắt lười biếng, chậm rãi lắc đầu.

Lại nhìn con hổ kia, nó vừa mới cắn chết con Gấu đen chỉ bằng một nhát, lạnh lùng nhìn lại cho đến khi xác định con Gấu đã chết hẳn mới quay đầu liếc nhìn Liễu Tịch Nhược.

Mà Liễu Tịch Nhược đã nhắm mặt lại không biết từ lúc nào, căn bản không chú ý một màn nguy hiểm trước mắt, giống như con hổ kia cũng không phải cứu mạng nàng.

Ngoại trừ cái nhìn nó lúc con Gấu đen nhào tới nàng cũng không nhìn tới con hổ trắng một lần nào nữa.

Biểu tình con hổ kia có chút buồn chán quay đầu lại, trong lúc tất cả mọi người còn đang kinh ngạc liền nhào tới trước một người cắn một nhát vào cổ họng hắn.

Mọi người chỉ nghe “Phập” một tiếng, trong nháy mắt thứ chất lỏng ấm áp trơn láng nhuộm cả tầm mắt, máu đỏ đầy trời, bên mép con hổ trán trắng lười biếng kia giống như hoa tươi đang nở rộ, máu văng tung tóe trên trán, nhỏ xuống từng giọt lấp lánh.

Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng xảy ra trong nháy mắt, nguy hiểm khiến họ cảm thấy trái tim vừa đặt trở về trong lồng ngực lại nhảy ra ngoài một lần nữa, trong khoảng thời gian ngắn không thể làm bất cứ cái gì.

Cho đến lúc con hổ kia cắn đứt lìa cổ người nọ ngã xuống, trên cổ máu phun ra giống như một con suối nhỏ nhuộm đỏ cả vạt áo, nhuộm đỏ cả đôi mắt hắn đang trừng lớn…..

“A………..”


Gần như là đồng thời, các phu nhân, các tiểu thư mảnh mai thét chói tai.

Nếu như mọi người sợ con Gấu đen lúc nãy vì có thể nó sẽ ăn thịt người, thì điều khiến họ lo lắng về con hổ trán trắng trước mặt này chính là nó nhất định sẽ đả thương người khác, hơn nữ có khả năng người bị thương chính là mình.

Tất cả mọi người luống cuống, nhưng bọn họ sợ không giống như lúc con Gấu nổi điên là hốt hoảng chạy trốn, hoặc là núp vào một chỗ an toàn, mà là hai chân như nhũn ra, cả người run lên đứng tại chỗ, còn phải cắn chặt răng đề phòng chính mình đứng không vững mà ngã xuống, làm cho con hổ chú ý đến.

Mọi người đều hít một hơi.

Mục Thịnh cũng không ngoại lệ, có thể nói hít vào càng sâu.

Bởi vì rõ ràng hắn nhận ra, người bị con hổ cắn chết kia chính là người mà hắn đã sai dùng roi đánh nó lúc nó ở trong lồng sắt.

Theo bản năng Mục Thịnh nắm chặt tay, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã sớm rịn đầy mồ hôi lạnh lẽo.

Hắn không ngờ đến con hổ này nhìn như yếu đuối vô hại, vậy mà với tốc độ và sức mạnh kinh người như vậy cắn chết người mới chỉ đánh nó một roi trong lúc nó ngủ, còn hắn sẽ bi trừng phạt như thế nào đây?


Dù sao thì con hổ này cũng là do hắn bắt tới, mặc dù nó tự chạy vào trong lồng nhưng mà chính hắn tự mình bắt nó đi cũng là sự thật.

Mục Thịnh không dám nhớ lại nữa, hắn đột nhiên cảm thấy con hổ này cực kỳ giống nữ nhân mỹ lên mà hắn vô tình gặp được, nhìn thì xinh đẹp vô hại, thực chất cả người đều là kịch độc, điều mấu chốt căn bản là ngươi không thể đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, vĩnh viễn cũng không biết giây tiếp theo nàng sẽ làm gì cả.

Giống như con hổ trước mặt kia, lúc mọi người đang căng thẳng như dây đàn vì sợ hãi thì lại nhẹ nhàng gảy một cái, thế là dây đàn của mọi người đang vì hành động king người của nó mà gãy mất.

Bởi vì con hổ kia sau khi tấn công người đã đánh nó, cũng không tấn công bất cứ người nào nữa mà chậm rãi đi về cái bàn màu vàng sáng chói được bố trí trước đó, bàn chân bước đều đều nhẹ nhàng từ từ, xoa xoa khóe mép tràn đầy vết máu trước sự kinh ngạc của mọi người, sau đó lúc mọi người còn đang sửng sốt thì nó lại miễn cưỡng đi về phía đài cao hơn ở phía trước, quay đầu nhìn vào mắt Liễu Tịch Nhược một lần nữa.

Cái nhìn này có chút giận dỗi, có chút làm nũng, thậm chí có chút ý tứ hờn tủi.

Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ, căn bản không hề vì nó mà có bất cứ hành động nào.

Giống như là chịu sự đả kích rất lớn, ngọn lửa trong mắt nó liền bị dậm tắt, giống như nó đã dùng hết sức, lại khôi phục dáng vẻ uể oải lúc đầu, thậm chí là bộ dáng còn mệt mỏi hơn trước, chậm rãi đi vào lồng sắt nằm xuống nhắm hai mắt lại.

Tất cả mọi người đều sợ hãi, kinh ngạc nhìn con hổ trong lồng, nhưng không người nào dám đi lên phía trước đóng cửa lồng lại, càng không có bất kì tiếng động nào, cả Ngự hoa viên cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng không khí hít thở.


Hoa Khê ngồi sau Liễu Tịch Nhược che miệng thật chặt, động tác này thoạt nhìn giống như vì kinh sợ che miệng không thốt lên lời, mà thực tế là vì che nụ cười, lại đề phòng nàng không nhịn được cười ra tiếng.

Liễu Tịch Nhược mở mắt, có chút quở trách nhìn nàng.

Hoa Khê vội vàng dừng ánh mắt đang hiện lên ý cười, khôi phục dáng vẻ thục nữ như trước.

“Hoàng thượng.” Một tiếng thanh thúy dịu dàng dễ nghe phá vỡ thời gian tĩnh lặng, nhưng vào lúc này lại giống như tiếng pháo nổ đột ngột không những không cảm thấy dễ nghe mà ngược lại cảm thấy kinh khủng.

Ngay cả Mục Thiên cũng bị dọa sợ hết hồn, một lúc lâu mới phản ứng lại được, mở miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.

Mà Liễu Tịch Nhược không để ý đến điều này, dừng một chút lại tiếp tục nói: “Ta nhớ rằng Đại hoàng tử dâng lễ vật trước, thần nữ sẽ đáp ứng biểu diễn một điệu múa, hiện tại Đại hoàng tử đã dâng quà lên rồi, như vậy cũng đến lúc thần nữ lên biểu diễn.”

Mục Thịnh lắp bắp kinh hãi, một lần nữa ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến Liễu Tịch Nhược, bởi vì lời nàng vừa nói không có sai, rất hợp lý, rất bình tĩnh nhắc nhở Mục Thiên chuyện này nguyên nhân là ai làm.

Mà sự kiện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu có người nhân cơ hội tấu lên một bản tấu chương vạch tội, hoặc là lão Hoàng đế có nghi ngờ nặng thì chuyện này vô cùng có khả năng trở thành tội danh ám sát Hoàng đế, mưu đồ cướp ngôi mà bị xử tội chết.

Liễu Tịch Nhược trong lúc vô ý nhắc nhở chính là nói cho Mục Thiên biết rằng ai là người chuẩn bị kế hoạch này, kẻ nào đứng sau chủ mưu.

Mục Thiên cũng kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược, sau đó thần sắc trở lại bình tĩnh, suy nghĩ điều gì nhìn Mục Thịnh một cái rồi mới nhìn nàng nói: “Nhược Nhi, trẫm thật là muốn xem ngươi múa nhưng mà hiện tại….” Nói xong bất đắc dĩ nhìn một mảng hỗn độn phía trước.


Liễu Tịch Nhược vẫn bình thản, một màn trước mắt như không liên quan tới nàng, nhàn nhạt nói một câu “Không sao.” Liền đứng dậy trước sự kinh ngạc của mọi người chầm chậm đi đến chỗ con hổ trên đài.

Mọi người nín thở, bọn họ cũng không phải sợ nàng bị ăn thịt vì chọc giận con hổ mà là sợ nàng chọc giận nó mà khiến nó nổi điên lên làm hại những người khác, người bị thương có thể sẽ là chính bản thân mình.

Mục Thiên cũng cực kì kinh ngạc, giơ tay lên muốn ngăn nàng lại, nhưng nàng đã đi lên đài rồi, chỉ sợ lên tiếng sẽ chọc giận con hổ kia cho nên chỉ đành mặc kệ nàng.

Liễu Chấn Toàn vừa mới bị con hổ kia làm hoảng sợ vừa mới lấy lại thần trí, nhìn thấy Liễu Tịch Nhược đang đứng trên đài cao kia đang đối mặt nhìn con hổ, liền bị dọa sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh.

So với mọi người, Mục Kỳ lại có vẻ tỉnh táo hơn, hắn bất giác đưa tay lên xoa trước ngực, mím môi nhìn nử tử che mặt trên đài. Đối với nữ nhân này hắn càng ngày càng tò mò, càng ngày càng hứng thú với nàng.

Nhìn một loạt động tác của nàng, hắn đã biết nữ nhân này căn bản không cần kẻ nào lo lắng, bởi vì nàng có đủ năng lực tự bảo vệ mình, nếu Mục Kỳ đoán không sai, nếu con hổ kia không chặn lại chỉ sợ con Gấu đó cũng không thể chạm tới nàng.

Mà nữ nhân này lại không hề biến sắc, vẫn bất động ngồi một chỗ mặc cho xung quanh hét chói tai nàng một chút nhíu mày cũng không có, mắt điếc tai ngơ cho đến khi con Gấu đen kia nhào tới cũng chỉ là mở mắt liếc nhìn một cái. Như vậy chỉ có thể nói nữ nhân này quá mức thông minh, quá mức xảo quyệt, quá mức… đen tối.

Mục Kỳ cười khẽ nhìn Liễu Tịch Nhược đi lên đài đối mặt với con hổ nàng từ từ khom lưng cúi người sau đó đóng lồng tre lại trước sự kinh ngạc của mọi người, dĩ nhiên hắn nhìn thấy một tia lóe lên trong ánh mắt nàng khi nàng đóng cửa lồng.

Trong ánh mắt này có chút giảo hoạt, có chút vui vẻ, có chút…. Tuyệt tình.

Đóng cửa lồng xong, nàng chậm rãi xoay người, hơi nhếch khóe mắt nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng, sau đây thần nữ bắt đầu biểu diễn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận