Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An


“Tam cô nương bị bệnh đã gần một tháng rồi sao còn chưa chịu khoẻ thế?” Lục Yến nói.

“Đã tốt hơn nhiều rồi mà.

” Thẩm Chân không có thói quen để hắn đút cho nàng, hay là nói, nàng theo bản năng kháng cự người này hầu hạ nàng.

Nàng đoạt lại chén thuốc từ trong tay hắn, vội vàng uống một hơi cạn sạch.

Lục Yến nhíu mày nói: “Nàng uống chậm một chút.


Rồi vô cùng tự nhiên nhận lấy chén thuốc trong tay nàng, đặt sang một bên.

Nam nhân trèo tường tiến vào nên bị mưa xối đầy người, nước mưa theo thái dương chảy xuống, chảy qua mi cốt cao thẳng, trong chật vật lại mang theo một loại mỹ cảm phong trần, tuấn lãng nói không nên lời.

Thẩm Chân lấy khăn ở một bên lên giúp hắn lau đi.

Nàng vẫn luôn ngoan như vậy.

Nam nhân dính mùi rượu nên không giống với ngày thường, Lục Yến bắt được tay nhỏ của nàng, tùy ý xoa nắn, tiếng nói trầm thấp: “Nhớ ta không?”
Thẩm Chân cơ hồ là đồng thời mở miệng, “Bên ngoài tiếng trống cấm đi lại ban đêm sắp vang lên rồi, đại nhân còn không đi sợ là không còn kịp đâu.


Nghe vậy, Lục Yến nhướng mày, bàn tay ấm áp vô sỉ chui vào vạt áo nàng, đưa ra sau lưng, vừa nhẹ nhàng vuốt ve xương bướm khép mở vừa nói: “Đuổi ta đi? Cánh cứng cáp rồi đúng không?”
Thẩm Chân bị động tác của hắn làm cho thân mình cứng đờ.

Tay nam nhân bỗng nhiên từ sau lưng chuyển ra phía trước, cách một tầng vải bóp nhẹ tiểu trân châu, “Nhớ hay không nhớ?”
“Nhớ thì có nhớ, nhưng mà! ! ”
“Đừng nói nhưng mà.

” Tay hắn đặt trên đai eo của nàng, chỉ nghe xột xoạt một tiếng, đai buộc eo bị cởi ra, Thẩm Chân lập tức luống cuống tay chân buộc lại.

Thẩm Chân dùng hai cánh tay nhỏ đè nặng tay hắn, nhẹ giọng nói: “Không được.


Lục Yến nhìn động tác này của nàng, không khỏi mỉm cười, cúi đầu cắn nhẹ lên môi mềm, cười nói: “Ta đã làm gì nàng đâu, sao nàng lại nói không được?”
Thẩm Chân đâu ra đấy nói: “Đại nhân đây là biết rõ còn cố hỏi.


Lục Yến lại cắn nàng một ngụm, giọng nói khàn khàn: “Nàng nói ra thì ta mới biết được.


Thẩm Chân biết người này luôn có rất nhiều chủ ý xấu, tỷ như hiện tại, muốn cự tuyệt hắn, vậy hắn nhất định phải bức nàng nói ra nguyên cớ.

“Những ngày gần đây phụ cận Thẩm phủ có rất nhiều người, nếu đại nhân ngủ lại, sáng mai rời đi nhỡ không cẩn thận bị người nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?” Thẩm Chân nói.

“Ý của Tam cô nương là không để người khác bắt gặp là được đúng không?”
Thẩm Chân xuyên thấu qua khuôn mặt mỉm cười của hắn, phảng phất đoán được trong lòng người này nhất định đang oán thầm nàng, nàng cắn môi nói: “Không được, dù thế nào cũng không được!”
Tiếng nói vừa dứt, Lục Yến duỗi tay ôm lấy nàng, lòng bàn tay nâng mông nàng về phía trước, theo lực đạo của hắn, Thẩm Chân liền nửa quỳ trên người hắn.

Đầu gối nàng chống lên chân hắn.

Lại dùng một chút lực, tiểu cô nương liền dán sát lồng ngực hắn, hai tay nhỏ phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ hắn.

Trái tim hai người đập dồn dập giống như giọt mưa dừng trên mái hiên.

Hô hấp Lục Yến mang theo mùi rượu, thở ra bên tai nàng, “Nàng cũng chỉ nói không được ở ngoài miệng thôi.


Chóp mũi Thẩm Chân vừa động, “Chàng uống bao nhiêu rượu thế hả?”
“Không nhiều lắm.


Nam nhân nhắm mắt lại, bóp eo nàng, từ nông tới sâu mơn chớn đôi môi nàng, tay lại một đường đi xuống phía dưới, thực mau, cả người nàng liền mềm nhũn ở trong lòng hắn.

Hai người dù sao cũng sớm chiều ở chung, Lục Yến đã sớm sờ soạng thân thể nàng tới quen thuộc rồi, hắn hiểu rõ sờ vào chỗ nào có thể khiến nàng thôi giãy giụa.

Không thể không nói, khi có men say, cảm giác đều sẽ trở nên mãnh liệt hơn hẳn, nóng, khô, giờ phút này hắn giống như là một lữ hành hành tẩu trong sa mạc, mà chỗ ươn ướt ở đầu ngón tay chính là ốc đảo mà hắn hướng tới.

Eo phong “Cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, Lục Yến chống chóp mũi lên chóp mũi nàng, vững vàng nói: “Chân Chân, nàng ngồi lên trên, được không?”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Thẩm Chân cực kỳ, cực kỳ giống! ! nai con khi đâm phải ngõ cụt.

Thẩm Chân sợ hãi cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ nháo tới cả nhà đều biết, đành phải cắn răng đẩy hắn ra, che ngực, ho nhẹ hai tiếng.

Thấy hắn không phản ứng, nàng lại cầm lấy một chiếc khăn đưa lên che miệng, tiếp tục khụ khụ.

Một tiếng so với một tiếng lại lớn hơn.

Nàng nghĩ, dù sao nàng sinh bệnh, hắn thế nào cũng sẽ nhịn một chút! !
Lục Yến vẫn ung dung nhìn nàng.

Hắn lớn hơn tuổi nàng tận bảy tuổi, sao có thể không nghe ra tiếng ho nào là thật tiếng ho nào là giả?
Lần trước là giấu túi hương, bây giờ thì giả ho khan.

Còn nguyên cớ vì sao, hắn từ sớm đã đoán ra được.

Dù sao.

Nàng không phải ngoại thất của hắn, nếu không muốn, cũng không cần miễn cưỡng.

Lục Yến giơ tay xoa giữa mày, cười nhạo nói: “Được rồi, đừng khụ khụ nữa, lát nữa lại đau họng thật bây giờ.


Bị hắn trực tiếp vạch trần, Thẩm Chân tự nhiên không diễn nổi nữa.

Nàng buông khăn, cánh tay rũ xuống bên cạnh người, cúi đầu nhìn chằm chằm gối ngọc, im lặng không nói một tiếng.

Mưu kế thực hiện được, rõ ràng lúc này nàng nên đắc ý mới phải, nhưng nàng lại không đắc ý nổi.

Trong không khí tràn ngập hai chữ xấu hổ.

Lục Yến giơ tay gõ ót nàng, nhàn nhạt nói: “Ta đau đầu.


Thẩm Chân hoàn hồn, nhớ tới hắn nói vừa uống rượu, lập tức lê giày xuống đất lấy cho hắn một chén nước.

Lục Yến cúi đầu uống một ngụm, xong lại tiếp túc xoa huyệt Thái Dương.

“Có phải đại nhân uống rượu nhiều quá nên không thoải mái?”
Lục Yến chuyển động chén, cười như không cười nói: “Đúng vậy, Tam cô nương có thể thu lưu ta một đêm không?”
Thu lưu.

Nhìn cách dùng từ này mà xem, Thẩm Chân có thể nói ra nửa chữ không mới lạ.

Thẩm Chân do dự một chút nói: “Vậy! ! Ta đi lấy một bộ chăn đệm nữa, chàng chờ một chút.


Quay đầu trải tốt giường, nàng khẽ kéo bàn tay nam nhân, ánh nến tối sầm, hai người cùng nằm xuống.

Bốn phía u ám, vắng vẻ không tiếng động, hơn nữa bên người lại là tiếng hít thở vừa xa lạ vừa quen thuộc, Thẩm Chân đột nhiên cảm thấy giờ phút này cực kỳ quen thuộc, cực kỳ giống hồi lâu trước kia.

Bọn họ cứ như vậy, không biết vượt qua bao nhiêu đêm khuya.

Thời gian dần dần trôi đi, có một số hồi ức lại càng trở nên rõ ràng.

Nghe hô hấp hắn càng thêm thô nặng, Thẩm Chân đưa cánh tay mảnh khảnh đặt lên huyệt Thái Dương hắn, nhẹ nhàng đảo quanh, “Rất đau sao?”
Lục Yến thấp giọng “Ừm” một tiếng.

Nàng xoa nhẹ một lúc, phát hiện tư thế này quá mệt mỏi vì thế liền chống thân thể dựa gần vào.

Cổ áo hơi thấp để lộ khe rãnh động lòng người.

Mùi hương trên người tiểu nương tử xông vào mũi khiến vài phần kiều diễm mới vừa tiêu tan kia lại nháy mắt bốc cháy hừng hực.

Mày Lục Yến nhăn lại, nhấp môi mỏng, mang theo tức giận nhẹ tới mức không thể nhận ra.

Con mồi đã thả chạy lại tự đưa đến bên miệng, rốt cuộc là ăn hay không ăn?
Bị cồn quấy phá, hắn xoay người áp nàng xuống dưới thân, lúc môi răng tương giao, bàn tay nam nhân đều mang theo run rẩy, hắn thật sự rất muốn nàng! !
Lục Yến véo cằm nàng hỏi, “Túi thơm của nàng đâu?”
Thẩm Chân chịu không nổi ánh mắt hắn như vậy.

Nàng cuộn ngón chân, hít sâu một hơi, vươn ngón trỏ, chỉ hướng bàn gương lược, “Ngăn kéo thứ hai.


Từ nhỏ đã bị vây giữa quy tắc lễ nghĩa mà lớn lên, thân mình lại không chịu nổi trêu đùa, nhưng cũng biết hai chữ rụt rè viết như thế nào, Thẩm Chân không kháng cự nổi hắn, ngoại trừ cảm giác ái mộ của nữ nhi gia, đại để vẫn là không thoát được quan hệ với đoạn thời gian làm ngoại thất kia.

Cũng có thể nói là liên quan tới nam nhân xấu tính này.

Thời gian lâu như vậy không dám phát giận vì không muốn mỗi ngày đều phải nếm thử hỉ nộ của hắn, bây giờ lại đột nhiên muốn thể hiện phong thái của danh môn quý nữ trước mặt hắn, thực sự là có chút khó.

Hồi tưởng lại lúc nàng vừa tiến vào Trừng Uyển, hơi một tí không như ý hắn, nếu không bị mở miệng châm chọc, thì cũng bị hắn chọn đuôi lông mày lạnh lùng trừng, thẳng đến khi nàng nhận sai mới thôi.

Dù trước mắt Lục Yến đối tốt với nàng, nàng đôi khi vẫn sẽ sợ hắn phát giận.

Lục Yến vừa muốn đứng dậy, Thẩm Chân bỗng nhiên ôm vòng lấy eo hắn, gọi một tiếng, “Tam Lang.


Lục Yến ngơ ngẩn, quay đầu lại nhìn vào mắt nàng.

“Ừ” một tiếng.

“Chàng nhẹ một chút, đừng để cho người khác nghe thấy có được không?” Đôi mắt nàng trong suốt, sáng trong, so với ngữ khí thuận theo của nàng càng thêm chọc người hơn.

Một câu, hành quân lặng lẽ.

Ánh mắt đen tối của Lục đại nhân đột nhiên trở nên vô cùng thanh minh.

Lục Yến xoay chuyển nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên tay, nhịn không được cười tự giễu, “Nàng ngủ đi.


Quả thật ứng với câu nói kia của Sở Tuần, vạn vật đều có nhân sinh tương khắc, không ai trốn thoát được.

Thẩm Chân lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, trong chốc lát nhìn xà nhà, một lát sau lại nhìn doanh cửa sổ.

Lục Yến biết khi ngủ nàng có nhiều tật xấu, không chỉ nhận giường, còn nhận mùi, có một khoảng thời gian hắn không cùng nàng qua đêm, bây giờ hiển nhiên lại không quen.

Ngữ khí hắn không tốt, “Sao thế, ta ở đây trở ngại nàng ngủ?” Lời này hiển nhiên còn mang theo không vui.

Thẩm Chân lắc đầu nói: “Không có.


“Vậy nàng cứ lăn qua lộn lại làm gì?” Lục Yến nhìn nàng nói.

Thẩm Chân nghiêng mình, nhìn hắn nói: “Đại nhân có buồn ngủ không?”
Lục Yến hạ khóe miệng, “Nàng nói thế nào thì là thế đó.


Có một chuyện Thẩm Chân ghi nhớ hồi lâu, thấy hắn nguyện ý nói chuyện phiếm liền xê dịch thân mình lại gần chỗ hắn, “Ta nghe nói, tới cuối năm các nước láng giềng phần lớn đều sẽ tới triều cống đúng không?”
Nghe xong hai chữ triều cống, huyệt Thái Dương Lục Yến thoáng chốc hiện lên đau đớn, một lát sau hắn mới gật đầu, “Đúng vậy.


“Lần đó dân tộc Hồi Hột cũng sẽ tới sao?”
Lời này vừa ra, trong nháy mắt Lục Yến lập tức biết nàng nhớ thương ai.

“Nhớ nhị tỷ của nàng sao?”
Thẩm Chân gật đầu.

“Trước khi sứ thần các nước vào kinh đều sẽ lập danh sách đưa đến phủ Kinh Triệu, tháng sau ta đưa cho nàng xem.

” Nói xong lời này, Lục Yến đột nhiên cảm giác được cơn buồn ngủ không thể kháng cự, hắn híp mắt xem nàng, “Tam cô nương, hiện tại ta có thể ngủ chưa?”
Nói Thẩm Chân thích người này cũng không phải không có nguyên nhân, tựa như hiện tại, nam nhân quyền cao chức trọng ngẫu nhiên nói lời âu yếm thật sự có mị lực làm say lòng người.

Mà mị lực như vậy lại xuất hiện trên một người có vẻ ngoài xuất chúng, quả thật chính là tình kiếp của nữ nhi gia.

Ánh nguyệt treo cao, song cửa bị phủ bởi ánh sáng yếu ớt.

Thẩm Chân gối lên cánh tay hắn, chậm rãi đi vào giấc ngủ! !
Lục Yến nhắm mắt, lại bỗng nhiên cảm giác đầu đau muốn nứt ra, ngực cũng bắt đầu phiếm đau, một đoạn nối tiếp một đoạn ký ức bắt đầu ùa vào đầu hắn.

Trước mắt hắn xuất hiện một màn sương đen nồng đậm! !.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui