Editor: Bốn Mắt
Sáng hôm sau, Lục Yến đến phủ Kinh Triệu.
Vừa vào cửa đã thấy Tôn Húc đang nhìn văn cuốn thở dài.
Lục Yến đi qua hỏi: “Tôn đại nhân làm sao vậy?”
Tôn Húc thở dài một hơi nói: “Thứ nữ nhà bí thư lang Đồng Kinh Niên, Đồng Thập Nhất Nương mất tích, huyện nha mới vừa báo lên, ta có dự cảm...!không được tốt lắm.”
Mạnh Duy ở một bên nói: “Sáu huyện, bảy cỗ thi thể, Hình Bộ phái người đến các nhà có người chết hỏi chuyện, phát hiện các nhà đó đều không có lui tới hay quen biết nên loại bỏ khả năng trả thù cá nhân.”
Lục Yến tiếp nhận văn cuốn, trầm giọng nói: “Hình Bộ bên kia có động thái gì không?”
Mạnh Duy thấp giọng nói: “Diêu đại nhân đã phái người nhìn chằm chằm mấy vị nội thần có hàm ý không tốt trong kinh.”
Trước mắt, manh mối lớn nhất của vụ án là dựa vào việc khám nghiệm tử thi.
Ở vị trí ngực, mông, eo của những nữ thi này tuy rằng đều có trọng thương, tuy nhiên sau khi khám nghiệm qua mới biết, trong cơ thể bọn họ lại không có dấu hiệu bị cưỡng gian, cho nên bên Hình Bộ tạm thời hoài nghi việc này là do nội thần có chút quyền thế trong triều gây ra.
Tôn Húc lắc đầu nói: “Vụ án thật sự không dễ giải quyết.
Hoạn quan trong triều ta hiện có hai ngàn người, từ thất phẩm trở lên đã có ít nhất 300 người.”
Lỗ tham quân nói: “Việc này có liên quan đến Nội Thị tỉnh, Cung Vi cục, Nội Phủ cục, nếu muốn tra xét sâu hơn không biết triều đình sẽ loạn tới mức nào nữa.”
Công tào tham quân nói: “Ta thấy bọn họ chính là biết có quá nhiều người, không thể tra được nên mới càn rỡ như thế.
Những người này từ trước đến nay đều là ngoài mặt hiền lành, thực tế bên trong lại quái đản.
Nếu chúng ta chỉ vì những chứng cứ này mà nghi ngờ đến trên đầu bọn họ, mấy người đó nhất định sẽ liên kết với nhau để tạo áp lực ngược lại.”
Trong lúc nói chuyện, Dương Tông mang theo hai nha dịch đi đến.
Nha dịch có dáng người thấp hơn nói: “Khởi bẩm đại nhân, thuộc hạ đã đến các địa phương hỏi thăm, những ngày qua Hứa đại công tử vẫn luôn ở thanh lâu mua say, chưa từng rời đi.”
Nghe thế, Tôn Húc trừng mắt: “Lục đại nhân nghi ngờ án này là Hứa Uy làm?”
“Mới chỉ hoài nghi thôi.” Lục Yến nhìn thoáng qua nha dịch, lại nói: “Trước mắt vẫn chưa có chứng cứ xác thực.”
Lỗ tham quân hít sâu một hơi, nói: “Với tình trạng hiện giờ của Hứa gia, hắn còn dám càn rỡ hành sự như thế sao?”
Lục Yến nói: “Những nội thần có phẩm cấp cao, trong phủ cũng không thiếu nữ tử nhưng nhiều năm như vậy vẫn bình an không có việc gì, không có lý nào tự dưng lại tìm phiền toái cho mình.”
Tôn Húc như có suy nghĩ nói: “Vậy vì sao hắn phải làm như thế? Chẳng lẽ là vì muốn châm ngòi quan hệ giữa chúng ta và các nội thần?”
Lục Yến tiếp tục nói: “Chưa hẳn phức tạp như vậy.
Hứa Uy không thể giao hợp, chuyện này sớm đã không còn là bí mật nữa, ngày Hứa thừa tướng còn tại vị có lẽ hắn còn có chút kiêng dè, nhưng trước mắt Hứa gia đã sớm sụp đổ....”
Lỗ tham quân nói tiếp: “Trước nay con cháu huân quý của các nhà khác luôn bất hoà với Hứa gia, không tránh khỏi sẽ có người đi châm chọc hắn!”
Mạnh Duy nghĩ nghĩ, nói: “Nghĩ lại, Hứa đại công tử thật sự có hiềm nghi.
Hôm qua lúc khám nghiệm thi thể, xương mu của những nữ tử đó đều bị đồ vật bằng gỗ đánh nát, thuộc hạ nhớ rõ, Hứa đại công tử cũng là...”
Tôn Húc cắn răng nói: “Nhưng hắn lại ở yên trong thanh lâu không ra ngoài, hơn nữa còn có người làm chứng.”
Lúc này, bên ngoài đột nhiên một nha dịch lớn tiếng nói: “Báo --- lại phát hiện một cỗ thi thể!”
Thật là sợ cái gì thì cái đó tới.
Quả nhiên là Đồng Thập Nhất Nương của Đồng gia.
Lục Yến thấp giọng nói: “Tới Đồng phủ, nói cho Đồng Kinh Niên biết đã tìm được người rồi, mời hắn phổi hợp với quan phủ để phá án.”
Đồng phu nhân quỳ gối trước phủ Kinh Triệu khóc lóc thảm thiết.
Sau khi ngỗ tác khám nghiệm thi thể xong, lắc đầu nói: “Cách chết tuy giống nhau, nhưng đánh giá từ vết xiết trên cổ cho thấy các ngón tay không đồng nhất, không giống là cùng một người.”
Lục Yến xoay nhẫn ban chỉ trên tay, quay đầu nói với Dương Tông: “Chỗ Đằng Vương tra xét đến đâu rồi?”
Dương Tông thấp giọng nói: Gần đây Đằng Vương có đến kim lâu một chuyến, đi cùng còn có Túc Ninh và Đồng Tứ Lang, hình như có phát sinh một ít xung đột.”
Nhắc tới Đằng Vương, sắc mặt của mọi người đều trầm xuống.
Vào Tết Thượng Nguyên, Đằng Vương không chút cố kị nháo ra mạng người trước mặt mọi người, thế nhưng không quá hai ngày hắn lại nghênh ngang rời khỏi phủ Kinh Triệu.
Cho dù Lục Yến gặp mặt thánh thượng cũng không làm được chuyện gì.
Nhớ lúc ấy Lục Yến bẩm báo việc này với Thành Nguyên đế.
Ông chỉ nhíu mày, bàn tay đập lên đầu gối, một lúc lâu mới nói: “Say rượu làm loạn, quả thật hoang đường! Tam Lang, trẫm sẽ tự mình nói hắn, trước tiên con cứ thả hắn về đi.”
Lời này vừa ra, Lục Yến lập tức hiểu rõ.
Như vậy đã quá rõ ràng.
Thành Nguyên đế từ hoàng tử đến Thái tử, lại từ Thái tử đến Hoàng thượng, trên tay không biết đã dính máu của bao nhiêu người.
Thật vất vả yên ổn mười mấy năm, nhưng thời gian trôi nhanh, trong cung các hoàng tử đều đã trưởng thành; một khi lớn lên nhất định sẽ có nhiều tâm tư, nhiều tâm tư thì việc năm xưa rất có thể sẽ tái diễn.
Tam hoàng tử nuôi tư binh, mang tâm tư tạo phản, Lục hoàng tử cấu kết ngoại thần làm việc đại nghịch bất đạo.
Như thế so với chuyện “Say rượu làm loạn, quả thật hoang đường” của Đằng Vương mà nói, thật ra cũng không đáng giận như vậy.
Cho nên mới nói, vương công quý tộc không sợ hoang đường, chỉ sợ mất trí.
Công tào tham quân vỗ án đứng dựng lên: “Lại là Đằng Vương, chẳng lẽ lần này còn không đủ hoang đường sao? Những nữ tử đó người nhỏ nhất mới chỉ có mười bốn!”
Mạnh Duy nói: “Đại nhân, có cần phái người đến Hứa gia đưa Hứa Uy về hỏi chuyện hay không?”
Lục Yến nói: “Hiện tại kêu hắn lại đây cũng sẽ không hỏi được gì, mà lại còn rút dây động rừng.”
Tôn Húc nói: “Ta vốn tưởng đây là một vụ án động trời khó giải quyết, lần này coi như hiểu rõ, bọn chúng căn bản không biết sợ, chỉ cần ở kim lâu không ai lên tiếng, bọn chúng sẽ được vô tội.”
Trầm mặt một lúc, Lục Yến nói với Dương Tông: “Vào ngục thẩm vấn Thẩm Lam.”
Thẩm Lam là cô mẫu của Thẩm Chân, hẳn sẽ biết chút gì đó.
Nửa canh giờ sau, Lục Yến ngồi xuống trước mặt Thẩm Lam.
Ngày 28 tháng 5 năm trước, Lục Yến và Tôn Húc truy quét phá được một sòng bạc tư nhân lớn ở phường Sùng Nhân, lúc đó Thẩm Lam bị Túc Ninh bá đẩy ra nhận tội thay, bị phán ngồi tù 5 năm.
Ngày xưa là phu nhân Túc Ninh bá phong quang vô hạn, hiện giờ thì một thân tù phục, hai mắt vô thần, đầu bù tóc rối, khóe miệng không ngừng cười, thoạt nhìn có chút điên khùng.
Túc Ninh bá có tới thăm bà ta vài lần, mỗi lần bà ta đều là bộ dạng này.
Nhưng Lục Yến biết rõ bà ta không điên.
Bà ta chỉ đang bảo vệ tính mạng của chính mình.
“Lục đại nhân đã lấy được quan ấn trong biệt uyển ở Li Sơn rồi sao?” Thẩm Lam cũng không tiếp tục giả vờ, cười một tiếng.
Lục Yến nhìn bà ta nói: “Lấy được.”
Hắn vì muốn lần ra nguồn gốc năm đó Thẩm Văn Kỳ nợ 8000 lượng bạc và vị trí của quan ấn nên lần trước khi thẩm vấn đã dùng mê dược với Thẩm Lam.
Thẩm Lam ngả nghiêng trái phải: “Lục đại nhân còn muốn biết điều gì từ chỗ của ta nữa? Lúc này không cần hạ dược, trực tiếp hỏi đi.”
“Kim lâu”.
Lục Yến thấp giọng nói: “Ta nhớ rõ lần trước phu nhân có nói qua từng nghe thấy Túc Ninh bá, Đằng Vương và Hứa Uy nói chuyện ở đó.
Không biết phu nhân đi vào từ cửa chính hay là thông qua mật đạo?”
Đồng tử Thẩm Lam co lại, giả vờ trấn định nói: “Ta tất nhiên là đi từ cửa chính, đào đâu ra mật đạo chứ?”
Lục Yến đi thẳng vào vấn đề nói: “Nếu ngươi nói vị trí mật đạo kia cho ta, lấy công chuộc tội, ta đảm bảo cuối năm ngươi có thể ra ngoài.”
Bà ta hít sâu một hơi nói: “Sang năm Hoàng thượng sẽ đi hiến tế thiên địa ở hai vùng nam bắc, đến lúc đó, ngoại trừ những kẻ tội ác tày trời, đều có thể miễn được miễn tội, chỉ chờ thêm một năm, ta chờ được.”
Lục Yến nhàn nhạt nói: “Phu nhân chờ nổi, nhưng ta e là Tạ Bằng không chờ nổi.”
Nhắc tới Tạ Bằng, tâm người làm mẫu thân như Thẩm Lam không khỏi run run.
Lục Yến lại nói: “Tháng 9 năm trước, Túc Ninh bá cưới Vương thị, Vương Lục Nương làm thê, trước mắt đã có thai năm tháng.”
Nói đến đây thì dừng lại không nói thêm nữa, suy cho cùng chuyện ở nội trạch, Thẩm Lam lại càng hiểu rõ hơn Lục Yến.
Tạ Bằng là đích trưởng tử của Túc Ninh bá, chẳng sợ Túc Ninh bá cưới người khác, có sinh thêm mười nhi tử đi chăng nữa, tước vị Bá phủ vẫn nên do Tạ Bằng kế thừa.
Đây cũng chính là nguyên nhân lúc trước Thẩm Lam nguyện ý nhận tội.
Bà ta không muốn Túc Ninh bá bị mất tước vị.
Nhưng hôm nay xem ra....!
Nếu bà ta là Vương thị, liệu bà ta có thể bao dung một hài tử cha không thương, mẹ không ở cạnh hay không?
Nếu Vương thị không có hài tử, có lẽ còn có thể bày ra bộ dáng hiền huệ, nhưng ngược lại, chỉ sợ Tạ Bằng sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Thẩm Lam nắm chặt tay, thấp giọng nói: “Vì sao đại nhân đột nhiên hỏi về Kim lâu?”
Lục Yến đẩy án văn đến trước mặt bà ta, Thẩm Lam đọc thầm một lúc, sau đó lập tức biến sắc.
Tám mạng người, hơn nữa bí mật ở Kim lâu cũng đủ phế đi tước vị của Túc Ninh bá.
Hoàng thượng sẽ bao che cho đằng Vương, dù sao cũng là quan hệ huyết thống, là thanh danh của hoàng gia.
Nhưng nhất định sẽ không bảo vệ Hứa gia và Tạ gia.
Lục Yến tiếp tục nói: “Tước vị Túc Ninh bá giữ không nổi, nếu bây giờ ngươi chịu nói ra, ta sẽ đưa ngươi và Tạ Bằng rời khỏi thành Trường An, ít nhất sẽ không bị liên lụy.”
Thẩm Lam buồn bã nói: “Sao ta có thể tin ngươi?”
Lục Yến nói: “Ta cưới Thẩm Chân, luận bối phận, ta hẳn nên gọi ngươi một tiếng cô mẫu.”
Thẩm Lam hít sâu một hơi, yên lặng một lúc lâu.
Lúc chạng vang, Lúc Yến tự mình dẫn người đến bao vây Kim lâu thì bị Đằng Vương mang theo đến binh ngăn lại.
Lục Yến nói với Dương Tông: “Mặt sau bức hoạ của Vương Lạc ở chỗ ngoặt lầu một có mật đạo, ngươi dẫn người vào tra đi.”
Đằng Vương xuống lầu lạnh lùng nói: “Tam lang, ta cũng coi như là cữu cữu của ngươi, ngươi cũng không chịu nể mặt?”
Lục Yến cho hắn xem lệnh khám xét, mặt trên viết hai chữ Lục Yến.
“Nếu Vương gia có ý kiến, mời giữ lại để nói trực tiếp với thánh thượng đi.”.