Edit: Tư Duệ
Beta: Oanh Đình
#Hết hiểu lầm nên sẽ đổi xưng hô của Thẩm Nhiễm với Chu Thuật An.
~????~????~????~
Sau khi Thẩm Nhiễm nhận ra mình dẫm phải chân người đứng phía sau thì vội vàng xoay người lại.
Dáng người Chu Thuật An vốn dĩ cao ráo, nàng quay đầu lại, tầm mắt cũng chỉ có thể ngang với hầu kết góc cạnh của đối phương.
Hơi ngước lên phía trên, vừa kịp bắt gặp khóe miệng hàm chứa ý cười của hắn.
Thẩm Nhiễm cúi đầu nhìn chân hắn, hỏi: "Lang quân không sao chứ?"
"Ta không sao".
Giọng nói trầm thấp của Chu Thuật An lướt qua ngọn tóc của Thẩm Nhiễm.
"Đến xem yết bảng?"
Giọng điệu này rót vào tai Thẩm Nhiễm không khác nào đang hỏi nàng, "Đến xem ta sao?"
Thẩm Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, khi bốn mắt chạm nhau, nàng nhớ đến mấy chữ được viết trên bảng vàng.
Thám Hoa: Tùy Ngọc.
Bảng Nhãn: Trình Gia Dung.
Trạng Nguyên: Chu Thuật An.
Ngày ấy, tuy chỉ trốn phía sau bức bình phong trộm nghe cha và hắn nói chuyện, nhưng nàng cũng hiểu rõ trong lòng rằng học thức của hắn không hề tầm thường.
Nhưng lại không nghĩ đến, người này, vậy mà có thể đỗ trạng nguyên.
Thẫm Nhiễm chậm rãi mở miệng: "Chúc mừng lang quân được đề tên bảng vàng."
Chu Thuật An nhìn Thẫm Nhiễm chỉ mới 17 tuổi, nghe những lời này, hắn dần dần suy nghĩ xuất thần.
Đời trước, ta cũng từng gặp mặt nàng tại nơi này, chẳng qua câu chúc mừng lang quân lại không phải dành cho ta.
Nàng cũng dẫm vào chân ta, nhưng chỉ nói một câu xin lỗi rồi đi ngay.
Sau lần ấy, cả thành Trường An đều truyền tai nhau, đích trưởng nữ của phủ Vân Dương hầu sắp gả cho Lý Đệ.
Chu Thuật An nói: "Đa tạ."
Đúng lúc này, một bà mối ăn mặc hoa hòe lộng lẫy đi đến trước mặt Chu Thuật An, bắt đầu công việc mai mối của mình: "Lang quân muốn thành gia lập thất hay chưa?"
Chu Thuật An nhíu mày.
Bà mối nhướng mày nói: "Lỗ gia có cô nương vừa tròn 16, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, không biết ý lang quân thế nào?"
Chu Thuật An nhìn thoáng qua Thẩm Nhiễm, đáp: "Không cần."
Đuôi mắt bà mối đã có nhiều nếp chân chim, liếc mắc nhìn tướng mạo lẫn phục sức của Thẩm Nhiễm, tự nhiên cũng hiểu rõ vài phần, nhỏ giọng hỏi: "Vậy nạp thiếp thì sao?"
"Không nạp."
Vừa dứt lời, Thẩm Nhiễm đã vội vàng nói một tiếng cáo từ.
Những lời này nàng thật sự không tiện nghe.
Nàng xoay người kéo Thẩm Dao đã ngây ngốc rời đi.
Chu Thuật An đang chuẩn bị đuổi theo, lại bị một vài thí sinh hắn quen biết chặn ở phía trước, "Dung Cảnh, chúc mừng huynh nha, thật không nghĩ đến huynh mới lần đầu đến kinh khảo thí mà đã có thể đỗ được Trạng Nguyên!"
"Chu huynh, người vừa rồi chẳng phải là cô nương của phủ Vân Dương hầu sao? Không phải là người huynh cứu từ hồ lên đấy chứ? Ối chà, ta đây có phải nên nói một tiếng sớm chúc mừng hay không?"
Có người thật lòng chúc phúc, nhưng cũng có người nhìn không vừa mắt.
Một nam tử âm dương quái khí(*) nói: "Ngày thường nhìn thì bất hiển sơn, bất lộ thủy (**), không ngờ lòng dạ lại như vậy.
Bảo sao người đời có câu nói, chó không sủa mới là chó cắn người."
(*) Đại khái là giọng điệu khinh khỉnh, ghen ghét, mỉa mai.
(**) Ý là cách làm người khiêm tốn không phô trương, không phải không có tài mà là không cố ý phô ra để cầu công danh lợi lộc.
Người vừa nói chuyện là bằng hữu tốt Lư Thập Nhất lang, đến từ Lũng Tây.
Người này đi thi năm năm liền nhưng vẫn không đậu.
Năm nay dự định của Lư Thập Nhất lang vốn là nằm trong nhóm ba người đạt thứ hạng cao.
Nào ngờ, học đến độ hói cả đầu mới chỉ đạt hạng mười sáu.
Lại nhìn sang, gia cảnh người ta như vậy nhưng học thức lại không thể đánh đồng với mình, thế mà đã trúng trạng nguyên.
Hắn ta cảm thấy không cam lòng, lại thêm tuổi trẻ xông xáo, hắn sải bước đến trước mặt Chu Thuật An, giọng điệu u ám nói: “Chúc mừng ha…”
Chu Thuật An đáp: “Đa tạ.”
“Hừ!” Lư Thập Nhất lang cười nhạo một tiếng, “Đa tạ ư? Phải rồi, là ta nhìn nhầm rồi, không ngờ ngươi lại giấu kỹ như thế."
Chu Thuật An nhàn nhạt nói: “Xem ra Lư huynh đối với Chu mỗ có hiểu lầm rất sâu.”
Lư Thập Nhất lang cả giận nói: “Chu Thuật An, đây là thành Trường An, Trạng Nguyên của Đại Tấn năm nào chẳng có, nhưng không phải ai cũng có thể làm quan, nếu ngươi không qua được kì thi của Lại Bộ thì cũng chỉ có thể dừng bước ở đây thôi.”
“Muốn làm quan, trước hết phải học làm người, bằng không lấy đâu ra nhân mạch(*)? Hiểu chưa?”
(*) "Nhân mạch" ý chỉ có quan hệ rộng, quan hệ tốt với nhiều người.
Ở đây thằng cha này mỉa mai Chu Thuật An không biết làm người thì không có người chơi với.
Chu Thuật An gật đầu, “Đa tạ Lư huynh chỉ giáo.”
Lư Thập Nhất lang nào biết được, người đứng trước mặt hắn không phải chỉ là sĩ tử hàn môn không cần nhân mạch, mà hắn còn vượt qua kì thi của Lại Bộ, lấy được chức bát phẩm Giám Sát Ngự Sử.
Sau đó không lâu, còn được thánh thượng thưởng thức, thăng thành Đại Lý Tự Thiếu Khanh, trở thành cận thần của thiên tử.
Lại thêm một năm, Đại Lý Tự Khanh liên tục phạm phải sai lầm, bị buộc từ quan, Chu Thuật An ngồi lên vị trí Đại Lý Tự Khanh.
Thủ đoạn như vậy người bình thường khó mà bằng được.
Lư Thập Nhất lang xoay người ra hướng khác, nghiến răng nghiến lợi nhả ra một câu: “Vậy Chu huynh đừng làm ta thất vọng.”
Chu Thuật An bất đắc dĩ thở dài.
Nếu không phải vì nhảy xuống nước cứu Thẩm Nhiễm thì cả đời này dù thế nào hắn cũng sẽ không quen biết Lư Thập Nhất lang này.
Giây lát, Thẩm Dao nhìn thấy bóng dáng của Tùy Ngọc, Thẩm Nhiễm cười nàng: “Xem kìa, muội còn đến sớm hơn cả người đi thi nữa.”
Nghe xong lời này, Thẩm Dao vậy mà không thấy xấu hổ chút nào.
Nàng khẽ nói với Thấm Nhiễm: “Tỷ, muội tới nói một tiếng chúc mừng.”
Thẩm Nhiễm cười nói: “Đi đi.”
Thẩm Dao lén đi sau lưng Tùy Ngọc, cầm quạt hương bồ trong tay phẩy nhẹ về phía hắn, “Chúc mừng Thám hoa lang nha.”
Trong nháy mắt mặt mày phủ kín ý cười, hắn xoay người nhìn nàng: “Dao Dao, nàng đến lúc nào thế?”
Thẩm Dao giả vờ ngây ngốc, “Ta mới đến thôi.”
Tùy Ngọc nghiêng đầu, nhướng mày: “Thật sao?”
Thẩm Dao phe phẩy quạt trong tay: “Đương nhiên là thật.”
Tùy Ngọc khom người nói bên tai nàng: “Người thứ nhất ta nhìn khi vừa tới chính là nàng đấy.
Thấy Nhị cô nương cười tới mặt mày đỏ hồng, ta lập tức biết bản thân đỗ rồi.”
Thẩm Dao cứng đờ cả người, lập tức dùng quạt đánh hắn, “Mặt chàng mới đỏ hồng ấy, mặt chàng đỏ hồng thì có!”
Tùy Ngọc cứ mặc cho nàng đánh.
Thẩm Nhiễm thấy hai người họ đứng bên đường, không biết xấu hổ mà trêu chọc nhau thì bất đắc dĩ đi qua nói: “Chúc mừng thế tử.”
Khóe miệng Tùy Ngọc ngưng cười, đổi lại khuôn mặt đứng đắn, nói: “Đa tạ.”
Lúc này, Đại công tử Trình gia cũng đi đến bên cạnh: “Hữu An, có muốn cùng tới Thượng Thư Tỉnh không?”
Theo tục lệ triều Tấn, sau khi đỗ đạt, các thí sinh phải đi đến Thượng Thư Tỉnh bái kiến Tể Tướng và quan chủ khảo, hay còn gọi là “Ra công đường”.
“Được.”, Tùy Ngọc lại quay đầu nhìn Thẩm Dao, “Chờ ta.”
Thẩm Dao dặn dò hắn: “Được, được, chàng chuẩn bị cho cuộc thi ở Lại Bộ cho tốt đi.”
Tùy Ngọc gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
Một canh giờ sau, mọi người dần dần rời khỏi đây, thanh âm chúc mừng cũng ngừng lại, chỉ còn một không gian yên tĩnh.
Có người nghĩ đến những năm tháng khổ công học hành, không kìm nén được mà âm thầm rơi lệ, cũng có người sờ lên danh sách dán trên tường, thề sang năm lại đến.
Khi bảng vàng được dán lên, có người vui mừng, cũng có kẻ sầu muộn, năm nào cũng thế.
Lý Đệ đứng trước bảng vàng, lưng cứng ngắc.
Hắn… thi trượt.
Một nam nhân mặc xiêm y màu trắng từ mặt đất đứng dậy, khoác lấy vai hắn, “Lý huynh đi thôi, đi với ta tới Bình Khang Phường không? Hiện tại điều huynh cần là một giải ngữ hoa(*), là một thứ để phát tiết.
Ta mời khách!
(*) Ý nói người con gái mỹ lệ, xinh đẹp.
Lý Đệ đẩy hắn ra.
“Đúng là người khác thì mệnh khác ha! Đều tới kinh thành tham gia khoa cử, có người đề tên bảng vàng, có người thi trượt.” Nam nhân dừng một chút, xoay người cười nói: “Có người nhảy xuống nước cứu người, ôm cô nương xinh đẹp đi lên, cũng có người tay trắng, không thể vớt được thứ gì.”
Lý Đệ cả giận nói: “Ngươi câm miệng lại!”
“Làm sao? Còn không cho người ta nói sao?”
Lý Đệ quay lại cho hắn một quyền.
“Mẹ kiếp, ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết Nhị cữu cữu của ta là ai không hả?”
*****
Trong điện An Hoa.
Phụ tá mặc trang phục nội thị thấp giọng nói: “Nương nương, năm nay đậu tiến sĩ tổng cộng có 26 người.”
Hứa hoàng hậu nâng chén trà, gạt lá trà nổi lên ra, hỏi: “Lư Thập Nhất lang có lọt vào một trong ba vị trí đầu không? Lý Đệ xếp thứ mấy?”
Phụ tá nghe vậy thì đổ một thân mồ hôi.
Hứa hoàng hậu nhướng mày, lạnh lùng nói: “Đưa danh sách cho ta.”
Hai tay phụ tá dâng lên.
Hứa hoàng hậu nhìn sơ một lượt, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên nheo lại, “Trạng Nguyên? Không phải nói là không có tài sao? Không phải nói khoa cử vô vọng sao?”
Hứa hoàng hậu đập mạnh danh sách lên mặt bàn.
Phụ tá thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương bớt giận, Trạng Nguyên làm chức quan cửu phẩm mười năm cũng không phải không có!”
“Nếu hắn có người cha vợ như thế liệu có thể làm mãi một chức quan cửu phẩm không?” Hứa hoàng hậu gõ ngón trỏ lên bàn, không nhanh không chậm nói: “Các ngươi làm việc cho bổn cung như vậy sao?”
Ngực phụ tá phập phồng, đầu óc không ngừng suy nghĩ, nói: “Nương nương, trong lòng thuộc hạ có một suy đoán.”
“Nói.”
Phụ tá nói: “Quan chủ khảo năm nay là Lỗ Tư, quan hệ cá nhân của hắn và Vân Dương Hầu rất tốt, có khi nào…”
Hứa hoàng hậu nói: “Nghĩ đến cái gì thì đi tra đi, xong việc lại đến bẩm báo với bổn cung.”
Phụ tá nói: “Dạ, vậy còn tên Lý Đệ kia thì sao ạ? Hắn biết chuyện nữ nhi Thẩm gia rơi xuống nước lần trước.”
Hứa hoàng hậu đáp: “Cho hắn chút bạc, nói hắn biết bổn cung sẽ cho hắn cơ hội một năm.”
“Dạ.”
Hứa hoàng hậu hít sâu một hơi, chỉ cái tên Tùy Ngọc trên giấy, thấp giọng hỏi: “Phủ Tuyên Bình hầu gần đây có động tĩnh gì không?”
“Thuộc hạ cũng đang muốn bẩm báo với nương nương việc này.” Phụ tá lắc đầu nói: “Theo thuộc hạ tìm hiểu, thế tử nhà Tuyên Bình hầu dự định sẽ thành thân năm nay, xem ý tứ, có lẽ là Nhị cô nương của phủ Vân Dương hầu.”
“Nếu phủ Tuyên Bình hầu và phủ Vân Dương hầu liên hôn, quan hệ lại sâu thêm một tầng, chỉ sợ sau này sẽ gây bất lợi cho Lục điện hạ.”
Hứa hoàng hậu nói: “Ngươi tới Hồng Lư Tự hỏi Nhị ca của ta một tiếng, vị Nhị hoàng tử Hồi Hột kia khi nào mới đến?”
Triều Tấn và dân tộc Hồi Hột trước nay vẫn lui tới gần gũi.
Mỗi năm dân tộc Hồi Hột sẽ mang tới hàng vạn con ngựa để trao đổi với hàng vạn thước tơ lụa, một phần trong đó sẽ giao thương với nước ngoài, lợi nhuận tương đối khả quan.
Nhưng năm nay người tới bàn chuyện mua bán không phải sứ thần, mà là Nhị hoàng tử của dân tộc Hồi Hột.
Nhị hoàng tử tới triều vì điều gì, không cần nói cũng biết.
Phụ tá sửng sốt, lại nói: “Hoàng hậu nương nương cứ yên tâm.”
Tùy Ngọc bước ra khỏi Thượng Thư Tỉnh thì lập tức trở về phủ Tuyên Bình hầu.
Cả nhà trên dưới đều đang đợi hắn.
Ngay đến người ít nói cười như phu nhân Tuyên Bình hầu cũng lộ ra ý cười, một bàn đồ ăn ngon đã được chuẩn bị từ lâu.
Tùy Chứng(*) vốn định rót cho Tùy Ngọc một chén, lại phát hiện hắn đang không ngừng dùng mắt ra hiệu, Tùy Ngọc thấp giọng nói: “Nhị ca tốt, thật ra là thế này, đệ có chuyện muốn thưa với mẫu thân, để khi khác được không?”
(*) Con trai trưởng của Nhị phòng.
Tùy Chứng nói: “Quyết định rồi?”
Tùy Ngọc: “Đó là đương nhiên.”
Lúc chạng vạng, Tùy Ngọc đẩy cửa phòng của phu nhân Tuyên Bình hầu, nhỏ giọng gọi: “Mẫu thân.”
“Hữu An à? Mau vào đi.”
Tùy Ngọc vào phòng ngồi xuống, nói: “Mẫu thân, con muốn thành hôn.”
Tuyên Bình hầu phu nhân, Diêu thị đang may vá cũng phải dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Là Thẩm Dao sao?”
Nói thật lòng, Diêu thị vẫn luôn không thích nữ tử có diện mạo quá mức diễm lệ.
Theo bà, nam nhân nên hết lòng vì con đường làm quan, cưới vợ phải cưới người hiền, cưới người quá xinh đẹp về sẽ dễ bị chìm đắm.
Dù sao thì phần lớn lang quân mới nhược quán đều không có được mấy phần định lực.
Nhưng Thẩm Dao thì sao?
Con bé là bà nhìn từ bé tới lớn, phẩm hạnh cũng rất tốt.
Nhị cô nương của phủ Vân Dương hầu nhìn lại cũng thấy xứng đôi với nhi tử của bà.
Tùy Ngọc: “Dạ phải.”
Diêu thị tiếp tục may vá, không chút để ý nói: “Hai đứa đã nói chuyện với nhau chưa?”
Tùy Ngọc rất hiểu mẫu thân của mình, bèn đáp: “Nàng bảo con cứ an tâm chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.”
Cuộc thi tiếp theo của Lại Bộ chủ yếu là kiểm tra bốn phần tướng mạo, tài ăn nói, thư pháp, năng lực phê duyệt công văn.
Những thứ này đối với Tùy Ngọc mà nói chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Nghe vậy, Diêu Thị chậm rãi nói: “Mẫu thân cảm thấy Dao Dao nói rất đúng, con tạm thu tâm tư lại đi, mấy ngày này chớ có suy nghĩ lung tung.”
Tùy Ngọc lại nói: “Mẫu thân, mua sính lễ, tìm bà mối cũng không phải trong thời gian ngắn là xong được.
Nếu tiến hành lục lễ ít nhất còn phải mất thêm nửa năm.”
Diêu thị buông kim chỉ trong tay, hỏi: “Con hạ quyết tâm rồi?”
Tùy Ngọc gật đầu, sau đó nhíu mày nói: “Mẫu thân không thích nàng sao?”
Diêu thị đánh hắn một cái nói: “Mau thả lỏng chân mày đi! Chuyện hôn sự của con và Dao Dao cha con đã sớm nói qua với ta rồi, còn ta thì cũng thấy rất hài lòng. Mẫu thân chỉ sợ con không quản được lòng mình, trước mắt là thời điểm mấu chốt, nam nhân nên lấy con đường làm quan làm trọng.”
“Con nhìn Lục Tam Lang mà xem, tuổi còn lớn hơn con kìa nhưng người ta cũng đâu có sốt ruột.”
Thanh âm của Tùy Ngọc trầm xuống, hỏi: “Cuối cùng ý của mẫu thân là gì?”
Nghe vậy, Diêu thị thở dài một hơi, hôm nay là ngày vui, bà cũng không muốn làm hắn không thoải mái, đành lui một bước, “Vậy đi, ngày mai ta ta sẽ sai người chuẩn bị sính lễ, tìm bà mối giỏi nhất Trường An.”
“Sau kỳ thi của Lại Bộ mẫu thân sẽ đích thân tới cửa.” Diêu thị ngừng một chút, lại nói: “Con có công danh trên người, cũng có nhạc gia(*) của con, xem như tốt đẹp.”
(*) Nhà vợ.
Tùy Ngọc thở dài nhẹ nhõm: “Làm phiền mẫu thân rồi.”
Diêu thị xua tay: “Đi đi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
*****
Phủ Vân Dương hầu, sắc trời chập tối.
Phu nhân Vân Dương hầu ngồi ở mép giường, tay lắc trống bỏi trêu chọc Thẩm Hoằng.
An ma ma nói: “Phu nhân, lang quân kia đã ở trong thư phòng của hầu gia hai canh giờ rồi ạ.”
Hầu phu nhân cười nói: “Ngươi còn không hiểu ông ấy sao? Nếu ông ấy thích ai nhất định phải viết hết lên trên mặt.
Chu Thuật An không cha không mẹ, ông ấy đau lòng người ta nên mới giữ người ở lại ăn cơm, uống rượu, chưa chắc người ta đã muốn ở lại chỗ này đâu.”
An ma ma cười hỏi: “Tâm tư của hầu gia rõ ràng như vậy rồi, không biết phu nhân nghĩ thế nào?”
Hầu phu nhân cười nói: “Ngươi nói xem có phải ta không có lập trường không? Nếu như là mấy ngày trước, nói thế nào ta cũng sẽ không đồng ý, nhưng khi nghe nói hắn đỗ Trạng Nguyên rồi, ta nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy không tồi.”
An ma ma cũng cười hùa theo, nói: “Phu nhân như vậy sao có thể gọi là không có lập trường? Thân phận của lang quân kia thật sự không xứng với tiểu thư của phủ chúng ta.”
Hầu phu nhân giơ tay giao Thẩm Hoằng cho bà vú, nói với An ma ma: “Ngươi gọi Nhiễm Nhiễm tới chỗ ta, ta có ít chuyện muốn hỏi con bé.”
An ma ma khom người đáp: “Dạ, lão nô đi ngay.”
Một lúc lâu sau, Thẩm Nhiễm vào phòng, ngồi xuống hỏi: “Mẫu thân tìm con ạ?”
“Ừ.” Hầu phu nhân kéo tay nàng, xoa nhẹ lòng bàn tay, chậm rãi hỏi: “Con thấy vị Trạng nguyên kia thế nào?”
Thẫm Nhiễm hơi kinh ngạc, hỏi lại: “Mẫu thân bị cha thuyết phục rồi sao?” Vân Dương Hầu thích Chu Thuật An, trên dưới Thẩm giai đều biết, đã sớm không còn là bí mật.
Hầu phu nhân nhìn nữ nhi của mình, cười đáp: “Quan tâm cha con làm gì? Con thấy thế nào mới quan trọng.”
Thẩm Nhiễm suy nghĩ, nói ra lo lắng của mình, “Mẫu thân không sợ hắn vì cha con nên mới cầu hôn hay sao?”
Hầu phu nhân nói: “Mới đầu đâu phải chỉ sợ, mẫu thân còn nghĩ như vậy thật đấy! Lời đồn bên ngoài truyền gay gắt như thế, ta vẫn luôn cảm thấy là do hắn làm, nhưng càng về sau ta lại cảm thấy chuyện không phải như ta nghĩ.”
Thẫm Nhiễm trầm mặc không đáp.
Hầu phu nhân tiếp tục nói: “Có phải con ghét bỏ người ta không có môn đình hiển hách không?”
Thẩm Nhiễm lắc đầu, “Tuyệt đối không có.”
Hầu phu nhân thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay người nói: “Chuyện của Dao Dao và Tùy Ngọc ta đều biết rõ, nhưng không ai biết ta không thích mẫu thân của Tùy Ngọc.”
Thẩm Nhiễm hỏi: “Vì sao ạ?”
“Thứ nhất, bà ta quá nguyên tắc, cả ngày cứ ôm khư khư mấy cái quy tắc, không biết linh hoạt.
Thứ hai, bà ta chính là kiểu người…” Hầu phu nhân nghĩ đến tâm tư hơi nhỏ nhen của mình vừa rồi thì cười khẽ, “...!lúc bà ta cười sẽ cho người khác cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười.
Tóm lại, Diêu Uyển kia ghê gớm hơn ta nhiều.”
Thẩm Nhiễm nói: “Sao mẫu thân lại nói vậy ạ?”
Hầu phủ phu nhân nói: “Vậy để ta nói cách khác.
Giả sử hầu phủ có xảy ra chuyện, dù có thích Dao Dao đi nữa, bà ta cũng tuyệt đối sẽ không chìa tay giúp đỡ.”
Thẩm Nhiễm vội vàng nói: “Mẫu thân! Mẫu thân nói cái gì thế!”
“Không nói nữa, không nói nữa, dù sao ta vẫn rất thích đứa bé Tùy Ngọc kia.” Hầu phu nhân nhìn vào mắt Thẩm Nhiễm, nói: “Ta và cha con đều có suy nghĩ giống nhau.
Nếu con chịu gả cho hắn, hắn sẽ không ức hiếp con.”.