Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An


Lý Đệ hạ dao xuống, âm trầm nói: “Nhiễm Nhiễm, ta sẽ không hòa li, nàng nhân lúc còn sớm hãy chết tâm đi!”
Thẩm Nhiễm cong khóe miệng: “Tâm tư này của Lý đại nhân, mẫu thân ngươi có biết không? Còn có Hà gia nữ đau khổ chờ đợi ngươi nữa, có biết không?”
“Ta biết nàng hận ta.” Lý Đệ cuộn chặt tay, “Nhiễm Nhiễm, lúc nàng hận ta có nghĩ tới hai ta làm phu thê bốn năm, hơn một ngàn ngày đêm, sao có thể tất cả đều là giả?”
Mặt Thẩm Nhiễm tràn đầy trào phúng, “Tỉnh lại đi.”
Lý Đệ hạ khóe miệng, đạo trên tay bị ném xuống đất phát ra một tiếng “keng”.

Xoay người rời đi.

Lý Đệ đi đến đình hóng gió, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn trăng sáng rọi trên bầu trời, cười nhạo một tiếng.

.

Truyện Thám Hiểm
Tất cả mọi người đều cho rằng, chờ đại sự thành rồi, thân ở địa vị cao cũng là lúc hắn hưu Thẩm Nhiễm, cưới Hà Uyển Như.

Ngay cả chính bản thân hắn mới đầu cũng nghĩ như vậy.

Hắn đối với Hà Uyển Như có hổ thẹn, có thương tiếc, cũng có tình cảm phu thê, duy nhất chỉ có một điều, mỗi khi đối mặt với Thẩm Nhiễm hắn không thể ức chế nổi tình cảm mãnh liệt.

Giống như hắn mới vừa nói, bốn năm ân ái mặn nồng, sao có thể đều là hoa trong gương, trăng trong nước.

Năm trước Thẩm gia bị xét nhà, Vân Dương hầu vào tù, hắn kỳ thật cũng không muốn cùng Thẩm Nhiễm xé rách da mặt, nhưng hắn sắp lên chức, với sự thông tuệ của Thẩm Nhiễm, căn bản không thể giấu nổi.

So với việc bị nàng chất vấn, còn không bằng để tự thân hắn chặt đứt tình cảm này.

Kiều thê trong ngực bốn năm đột nhiên coi hắn như tử địch, sao có thể không khổ sở?
Lý Đệ cúi đầu nhìn vết chai trong lòng bàn tay, hắn chưa bao giờ hối hận đã chọn con đường này.

Nhớ lại một năm kia hắn cưới Thẩm Nhiễm, toàn thành Trường An không biết có bao nhiêu người cười nhạo hắn không biết lượng sức, cười nhạo kẻ nghèo hèn như hắn cũng dám chọc vào cây đại thụ phú quý là Thẩm gia.

Vì lẽ ấy, hắn còn bị ăn chơi trác táng trong kinh bao vây đánh đập.

Chính vào lúc bị đánh vỡ đầu chảy máu, hắn liền thề, đợi hắn thân cao chức trọng rồi, mấy kẻ này, không chừa một ai, không kể xuất thân, hắn nhất định phải ân cần báo đáp.

Mà vị Thẩm gia đại cô nương kia, chung quy sẽ có một ngày nằm dưới thân hắn, giúp hắn sinh hạ hài tử Lý gia, nối dõi tông đường.

Kể từ lúc ấy, hắn liền ngày ngày canh giữ ở cửa phủ Vân Dương hầu, trở thành nam nhân si tình hiếm có trên thế gian.

Người đời đều nói Lý Đệ hắn có thể có một nhạc phụ như Vân Dương hầu là do mộ phần tổ tiên Lý gia phù hộ.

Nhưng ai biết được, Vân Dương hầu lần đầu trông thấy hắn, trong mắt đều là nồng đậm chán ghét!
Hai từ 'chán ghét' này không phải hắn chưa từng hận.

Nhưng hắn không để bụng.

Quan trường Trường An đều là lang sói, là người hay là cẩu, đều không có đường sống.

Ăn đau khổ mới có thể trở thành kẻ đứng trên đầu người khác.

Vào một khoảnh khắc lúc nhập kinh, hắn đã không kiềm chế nổi khát vọng đối với quyền thế của mình.

Đi đến một ngày hôm nay, hắn đã sớm không thể quay đầu.

Con thuyền của Lục hoàng tử hắn đã lên thì không thể xuống......!
Lý Đệ trầm tư một lát, đứng dậy gọi người chuẩn bị ngựa, trầm giọng nói: “Đi, đi một chuyến tới Ngụy Vương phủ.”
Lục hoàng tử là Hứa hoàng hậu sở sinh, từ nhỏ lớn lên trước mắt hoàng đế.

Thâm cung lầu cao, được nhiều yêu thương, mãi tới đầu năm nay, thánh nhân mới ban cho hắn ta phong hào Ngụy cùng phủ hoàng tử.

Đêm khuya lặng yên tới, xe ngựa dẫm lên đất phát ra tiếng động lộc cộc lúc lớn lúc nhỏ, ngừng ở cửa sau phủ Ngụy Vương.

Hai gã thủ vệ nhìn thấy xe ngựa liền tiến lên cản lại.

Trăm miệng một lời nói: “Ai đó?”
Lý Đệ người mặc một thân áo đen, từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội, đưa cho thủ vệ nhìn.

Thủ vệ hướng về phía cửa đối diện, khom người hành lễ.

Hứa hoàng hậu được sủng ái, Lục hoàng tử tự nhiên cũng được thừa ân, phủ Ngụy Vương vô cùng khí phái, sao có thể đánh đồng với phủ đệ của hoàng tử bình thường? Nói ngay tới lư hương trong thư phòng này cũng đều là từ vàng ròng chế thành.

Trong phòng mờ ảo.

Lục hoàng tử liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: “Đêm khuya tới đây làm gì?”
Lý Đệ khom người nói: “Lục điện hạ, nội tử muốn hoà li với thần, còn không biết liêm sỉ bẩm báo chuyện của Hà gia nữ với phủ Kinh Triệu.”
Lục hoàng tử không ngừng khép mở cây quạt trong tay, không chút để ý nói: “Ồ? Là bẩm báo cho Trịnh kinh triệu hay là Tôn thiếu doãn?”
Lý Đệ lắc đầu nói: “Là Lục thiếu doãn.”
Tiếng nói vừa dứt, cây quạt trong tay Lục hoàng tử liền “roẹt” một tiếng, khép lại, nhướn mi nói: “Lục Yến?”
Lý Đệ gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục hoàng tử ngồi thẳng, nhìn vào hắn, cả giận nói: “Ngay đến một phụ nhân mà ngươi cũng không quản được! Lý Đệ, bổn vương có phải đã quá xem trọng ngươi?”
“Thần có tội.”
Lục hoàng tử trầm mặc một lúc lâu.

“Ngươi tiễn Hà gia nữ này đi đi, chờ ngày sau sự thành, ngươi muốn đón người về bổn vương sẽ không quản, nhưng hiện tại, vẫn nên ổn định Thẩm Nhiễm trước.” Lục hoàng tử chậm rãi gõ lên phiến bính, “Lục gia và Thẩm gia không có giao tình, ngươi cứ xử lý chuyện hộ tịch sạch sẽ một chút, như vậy Lục Yến cũng sẽ không thể làm khó ngươi.”
“Ngày mai thần lập tức tiễn người đi! Chỉ là......!Thần nghe nói Đông Cung bên kia gần đây đi lại rất gần với Lục thiếu doãn.” Lý Đệ nhấp môi nói.

Lục hoàng tử cười nhạo một tiếng, tùy ý vứt quạt trong tay lên mặt bàn, gằn từng chữ: “Lý Đệ, bổn vương đã nói với ngươi cái gì? Việc ngươi cần làm đó là chớ chọc vào vị Lục đại nhân kia, tuy đều là quan viên tứ phẩm, nhưng ngươi và hắn không giống nhau, chọc hắn không vui, ta cũng không giữ nổi ngươi đâu.”
“Thần hiểu rõ.” Lý Đệ cuộn chặt tay nói.

Lý Đệ đi rồi, Lục hoàng tử nhíu mày.

Ban đầu, dựa theo kế hoạch, Thái Tử vốn đã nên bệnh tình nguy kịch, lâm vào cảnh hết thuốc cứu chữa, nhưng trước mắt.....!Vị Bạch đại phu kia lại khiến Đông Cung vốn đang hấp hối thêm vài phần năng lực giãy giụa.

Thế nhưng còn muốn mượn sức phủ Trấn Quốc công?
Dã tâm cũng lớn lắm!
Hừ!
Hắn cúi đầu viết một phong thư, sau đó nói với nội thị: “Đưa phong tin này tới chỗ mẫu hậu ta đi.”
******
Sáng sớm hôm sau, trong hoàng cung, điện An Hoa.

Hai ngón tay Hứa hoàng hậu kẹp một phong thư, giơ lên trước giá cắm nến, một phong thư tinh xảo mỹ miều cứ như thế hoá thành tro.

Chờ tới khi đốt không còn gì, Hứa hậu mới xoa huyệt Thái Dương, thấp giọng nói: “Trang ma ma, ngươi nói xem chuyện bổn cung ngày đêm hy vọng có thể nảy sinh biến cố hay không?”
Trang ma ma khom người nói: “Nương nương lo lắng nhiều rồi, vị thần y ở Đông Cung kia là thánh thượng phái đi, không phải do Thế tử Lục gia chủ động dâng lên.

Tính tình trưởng công chúa ngài cũng biết, nhiều năm như vậy đều không tham dự, không có đạo lý vào lúc này lại đi duy trì Thái Tử.”
Hứa hoàng hậu xoa mày, thở dài nói: “Chỉ có mượn sức phủ Trấn Quốc công, bổn cung mới có thể an lòng, không thể mượn sức của trưởng công chúa, không phải còn có Tam Lang Lục gia sao?” Trên tay Trấn Quốc công có binh, trưởng công chúa có thánh sủng, mà Tam Lang Lục gia không sớm thì muộn cũng tay cầm quyền cao.

Trang ma ma nói: “Ý của nương nương là?”
Hứa hoàng hậu gật đầu, “Ngày mai ngươi phái người gọi chất nữ ở trong cung kia của ta đến đây đi, nói bổn cung muốn gặp nàng.”
Trang ma ma nói: “Là nhị cô nương Hứa gia, hay là Tứ cô nương Hứa gia ạ?”
Hứa hoàng hậu nói: “Kêu Tiểu Thất tới, tuy con bé mới mười lăm nhưng thủy linh lung nhất, người cũng thông thấu, bổn cung thích nhất là con bé.

Nếu không có chút bản lĩnh, sao có thể khiến Lục Tam Lang coi trọng? Giống vị đứng ngoài cửa kia mới đáng chê cười.”
Người đứng ngoài cửa kia là Mạnh tài tử mới vừa vào cung, tên thật là Mạnh Tố Hề.

Vào cung chưa đủ nửa tháng, chuyện nàng ta ở phủ Trấn Quốc công cầu thân không thành đã sớm truyền vào trong cung, trở thành chuyện cười ồn ào huyên náo chỗ các phi tần.

Nghe thế, Trang ma ma cười một tiếng, “Vị Mạnh tài tử này cũng là kẻ có nghị lực, nương nương đều đã lạnh nhạt nàng ta nhiều ngày như vậy mà vẫn có thể kiên trì ngày ngày đứng chờ ở cửa.”
Hứa hoàng hậu nói: “Nàng ta muốn gả cho Lục Tam Lang nhưng không thành, lại nổi lên tâm tư muốn vào cung.

Thánh nhân bất quá nhìn vào phần hữu dụng của cha nàng ta mới cho phân vị mà thôi, còn dám nghĩ tranh sủng, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Ngươi kêu nàng ta cứ đứng ngoài cửa đi, bổn cung muốn xem xem nàng ta có thể đứng được mấy ngày!”
******
Cây dương liễu ở Trừng Uyển đã lên mầm, cành liễu xanh non theo gió xuân mà gật gù qua lại phiêu phiêu đãng đãng, trước cửa thềm Lan Nguyệt các sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Đêm xuống, đèn lồng treo trên mái giác được thắp lên.

Thẩm Chân dùng xong bữa tối, đứng dậy đi tới tịnh phòng.

Nàng cởi ra áo váy chỉ vàng bạch thêu hoa cúc, chậm rãi bước vào bồn tắm.

Vào nước rồi mới cởi áo lót, Mặc Nguyệt ở một bên nói: “Cô nương, bồ kết đặt ở đây ạ.”
Thẩm Chân ôn nhu nói một câu 'đa tạ'.

Nàng múc một gáo nước, từ từ tưới lên thân mình, nhìn từng dấu vết hồng tím còn chưa hoàn toàn biến mất trước ngực không khỏi than nhẹ.

Người ấy năm ngày không tới mà dấu vết còn chưa mất hẳn, có thể đoán được, hắn dùng sức lớn thế nào......!
Nghĩ vậy, những hình ảnh không lành mạnh chợt hiện ra trước mắt Thẩm Chân.

Thẩm Chân đỏ mặt, động tác nhanh hơn, không bao lâu liền đứng dậy.

Mặc xong xiêm y, nàng chậm rãi đi ra phía ngoài, nghe thanh thì thầm buôn chuyện bên ngoài, tay đặt trên then cửa bỗng dưng cứng đờ.

Xưa này nàng luôn tắm gội rất tỉ mỉ, Mặc Nguyệt và Đường Nguyệt theo bản năng đoán nàng phải ít nhất nửa canh giờ mới ra ngoài.

Mặc Nguyệt nói: “Ngươi nói xem liệu ngày sau chúng ta có theo Thẩm cô nương vào phủ hầu hạ không?”
Đường Nguyệt nói: “Chắc là có, theo ta thấy Thế tử gia sẽ không để Thẩm cô nương ở đây mãi đâu.”
“Có thể hầu hạ Thẩm cô nương thật ra cũng rất tốt, chủ tử có tính tình tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm thấy.” Mặc Nguyệt thở dài, “Cũng không biết thế tử phu nhân tương lai có thể bao dung cho nàng hay không.”
Hai người nghĩ tới thái độ Thế tử gia đối với Thẩm Chân thì không khỏi trầm mặc.

Di nương xinh đẹp như vậy, ai có thể bao dung?
Có thể nói tranh đấu giữa chủ mẫu và di nương không bao giờ có điểm dừng.

Tranh lang quân yêu thương, tranh quyền dưỡng dục con nối dõi, nhưng với thân phận như môn đình Lục gia tuyệt sẽ không để chính thê phải chịu ủy khuất.

Di nương nếu qua cửa, trưởng công chúa nhất định sẽ ra tay.

“Cô nương chính là đệ nhất mỹ nhân Trường An, Thế tử gia yêu thương nàng cũng là chuyện bình thường, nhưng mà kỳ thực không vào phủ, cũng khá tốt.”
Mặc Nguyệt lại thở dài: “Làm di nương có khó xử khi làm di nương, nhưng ở bên ngoài cũng có khó xử ở bên ngoài.

Ngươi ngẫm lại xem, về sau nếu như Thẩm cô nương có con nối dõi, cứ ở bên ngoài sẽ bị người ta gọi là nhi tử tư sinh, thiên hạ này không có giấy nào gói được lửa, nếu như trưởng công chúa biết được thì biết làm sao bây giờ?”
Đường Nguyệt nhìn đèn lồng treo trên mái giác, “Mặc kệ ngươi tin hay không, nhưng ta cảm thấy Thế tử gia sẽ không khiến Thẩm cô nương chịu ủy khuất.”
Mặc Nguyệt nói: “Sao lại nói như thế?”
“Ngươi không đi theo Dương Châu, đương nhiên không biết, ta nói cho ngươi một bí mật nhưng ngươi không được nói cho người khác.”
“Viện này ngoài hai ta cũng chỉ có ma ma cùng phòng, ta còn có thể nói với ai? Còn nữa, chuyện của Thế tử gia sao ta dám đi rêu rao?”
Đường Nguyệt thấp giọng thì thầm.

Mặc Nguyệt kinh hô: “Ngươi nói là lúc đào tẩu vào Hồ thành Thế tử gia phái Dương thị vệ tới bảo vệ cô nương?”
Đường Nguyệt gật đầu, “Võ công của Dương thị vệ ngươi cũng biết rồi, là người quốc công gia tự mình tuyển ra, nếu có hắn bên cạnh có lẽ Thế tử gia sẽ không phải chịu hai kiếm.” Tình cảm trong đó, không cần nói cũng biết.

Mặc Nguyệt nhỏ giọng nói: “Mấy năm nay bên người Thế tử gia hình như chỉ có Thẩm cô nương.”
Đường Nguyệt chống cằm, đỏ mặt, thanh âm đè thấp, nói: “Ngươi có nhớ không, lúc Thế tử gia và Thẩm cô nương mới vừa làm chuyện đó Thế tử gia còn tới dặn dò chúng ta, nói cô nương tuổi còn nhỏ, không được doạ nạt, phải chiếu cố người thật tốt.”
“Sao ta không nhớ rõ? A, nhớ ra rồi, hôm ấy tiền tiêu vặt của ta còn được thêm không ít đâu!”
Đường Nguyệt ấn nàng ta ngồi xuống, “Ngươi cũng được thêm sao! Mau nói cho ta ngươi được thêm nhiều hay ít.....”
Một đoạn hội thoại ngắn như vậy cũng đủ khiến sắc mặt Thẩm Chân đanh đứng bên cánh cửa biến hoá mấy lần, hết xanh, trắng rồi lại hồng.

Trách không được, lúc nàng mới vừa tới Trừng Uyển, Mặc Nguyệt và Đường Nguyệt đều không nói chuyện với nàng, ngay cả lúc đổi đệm chăn, đầu cũng cúi rất thấp......!
Thì ra là hắn đã dặn dò qua.

Bóng đêm buông xuống, Thẩm Chân trở về giường, nàng nhìn túi thơm tránh thai bên gối, suy nghĩ xuất thần.

Nháy mắt chợt nghĩ tới mấy tháng trước.

Thành thật mà nói khi đó chỉ cần thấy hắn mặt nàng liền không nén nổi sợ hãi.

Từng màn hiện lên trước mắt.

Hắn thân mặc quan phục, vô duyên vô cớ xông thẳng vào Bách Hương các, đầu tiên nói hương liệu của nàng có vấn đề, sau đó thì không cho phân trần mà trực tiếp lục soát thân thể nàng.

Không tới hai ngày, hắn lại vào một đêm tuyết nguyệt hắc phong cao, xuất hiện trước mặt, bắt nàng lúc ấy đang muốn chạy trốn khỏi Trường An.

Khi đó Lục Yến ở trong mắt Thẩm Chân giống như sứ giả tới từ âm phủ, dường như chỉ cần hắn xuất hiện, nhất định sẽ không có chuyện gì tốt phát sinh.

Nhược điểm bị hắn nắm chặt trong tay, rất nhanh sau đó nàng liền trở thành ngoại thất của hắn.

Hắn có rất nhiều quy củ, không được khóc, không được kén ăn, không được phản bác, còn có cả lúc nói chuyện hắn bảo dừng lúc nào thì phải dừng lúc ấy......!
Ngẫu nhiên hắn có điều không hài lòng, mở miệng đều là lời nói khó nghe.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn tựa như biến thành một người khác, nàng cũng không còn sợ hắn như vậy nữa.

Đôi tay Thẩm Chân che mặt, chà xát, khuyên bản thân nên sớm ngừng lại, không nên đặt tâm vào nữa, nhưng hôm nay, chớp mắt nàng thấy được hắn phái người đưa mứt hoa quả tới, phòng tuyến mới dựng lên liền sụp đổ.

Năm ngày, năm túi.

Hắn cũng không quản nàng có ăn hết hay không.

Không biết vì sao, lúc này Thẩm Chân nhìn tới mấy túi mứt hoa quả kia, hốc mắt liền đỏ ửng.

Có đôi khi, nàng thật sự hy vọng, hắn đừng đối tốt với nàng như vậy, thật sự!
Tắt đèn, Thẩm Chân nằm xuống, tay nắm chặt góc chăn, bỗng nhiên cảm giác trong phòng tràn ngập hơi thở của hắn.

Mùi đàn hương nàng vô cùng quen thuộc.

Cũng không biết, đêm khuya đen nhánh, trăng sáng ánh bạc, ánh nến cháy gần cạn, nam nhân năm ngày không thấy đã làm gì mà chọc tiểu cô nương thương tâm.

Nhân lúc bốn bề vắng lặng, nàng không tiếng động khóc một hồi.

Bên kia, thư phòng phủ Trấn Quốc công.

Ngón tay cái Lục Yến chống lên huyệt Thái Dương, nhìn hồ sơ trong tay lâm vào trầm tư, đột nhiên, giữa mày hắn nhíu lại, tay giơ lên áp vào lồng ngực.

Hắn ném bút lông sói trên tay xuống day day chỗ trái tim đau nhức, miệng bật tia cười giễu.

Nào, để hắn đoán xem, hôm nay vì sao nàng lại khóc?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui