“Di nương......!bây giờ phải làm sao ạ?” Tỳ nữ cúi đầu nói.
Hà Uyển Như nắm chặt hai tay.
Không thể không nói, nữ nhân giống như Hà Uyển Như vĩnh viễn sẽ không quy kết bất hạnh của mình lên người nam nhân, ở trong mắt nàng ta, những điều nàng ta phải trải qua hết thảy đều là bởi vì Thẩm Nhiễm.
Một lúc lâu sau, nàng ta đột nhiên đặt tay trái lên bụng nhỏ, chậm rãi ngồi xổm xuống, vẻ mặt thống khổ nói: “Đi, nói với lang quân, ta đau bụng.”
***
Dạo gần đây Lý Đệ rõ ràng cảm giác được thái độ của Thẩm Nhiễm với hắn đã tốt hơn trước nhiều.
Vào cửa, hắn liền đặt hộp đồ ăn lên trên bàn rồi nói với Thẩm Nhiễm: “Vừa rồi hạ trị ta liền đi một chuyến tới thành phía đông, mua cho nàng chút bánh tô.”
Thẩm Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đặt kim chỉ trên tay xuống.
Lý Đệ ngồi xuống bên người nàng, cầm lấy khăn nàng thêu, nói: “Nhiễm Nhiễm, ta vẫn thích nhất là xiêm y nàng thêu.”
Dù hiện tại Thẩm Nhiễm có mưu toan khác đối với Lý Đệ nhưng mỗi khi nghe được hắn nhắc tới trước kia, tâm tình vẫn không nhịn được vừa khó chịu, vừa chán ghét.
“Lý đại nhân có ý tứ gì?” Thẩm Nhiễm lớn lên vũ mị, khi nói chuyện đuôi mắt khẽ nâng ứng với ngữ khí nhàn nhạt, đặc biệt câu nhân.
Lý Đệ tiến lên nắm lấy tay nàng, muốn hôn nàng lại bị Thẩm Nhiễm tránh đi, Lý Đệ đứng im tại chỗ.
“Nhiễm Nhiễm, vì cuộc sống sau này có phải nàng cũng nên bỏ ra chút thành ý hay không?” Lý Đệ nói giọng khàn khàn.
“Ngươi có chuyện gì, cứ nói thẳng đi.” Thẩm Nhiễm rút tay mình về.
“Nàng là phu nhân Lý Đệ ta cưới hỏi đàng hoàng, Nhiễm Nhiễm, ta cần một đích tử.” Dứt lời, hắn dùng sức giam cầm đôi tay Thẩm Nhiễm.
“Hà Uyển Như sinh cho ngươi, theo một ý nghĩa nào đó cũng là đích tử.” Thẩm Nhiễm nhịn không được châm chọc nói.
“Nàng là thê, nàng ta là thiếp, sao có thể giống nhau?” Dứt lời, Lý Đệ liền đưa tay cởi vạt áo Thẩm Nhiễm, sức lực rất lớn, như có ý tứ không chấp nhận từ chối.
Thẩm Nhiễm đẩy hắn, gằn từng chữ: “Nếu ngươi muốn có đích tử cũng có thể đưa đứa trẻ nàng ta sinh ghi dưới danh nghĩa ta.”
“Nhưng ta muốn có đứa con của hai chúng ta.”
Lý Đệ đang muốn khinh thân áp lên, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng đập cửa.
“Đại nhân, không tốt, đã xảy ra chuyện!”
“Tiến vào.” Mày Lý Đệ nhăn lại, “Có chuyện gì?”
“Đại nhân, Hà di nương, Hà di nương đau bụng......” Nói xong, tiểu tỳ nữ yếu ớt ngẩng đầu nhìn Lý Đệ một cái.
Nếu là nam nhân bình thường, vừa nghe nữ nhân hoài thai hài tử của mình không thoải mái thì dù có vội đến đâu cũng sẽ cố rút ra chút thời gian đi qua, càng sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng mà tâm tư Lý Đệ quá sâu.
Giờ phút này Hà Uyển Như nghĩ cái gì, tại sao bụng lại đau, hắn đương nhiên rõ ràng.
Hắn nhăn mi, nhàn nhạt nói: “Nàng bị đau bụng không tìm đại phu mà lại tìm ta? Chẳng lẽ ta biết xem bệnh à?”
Tiểu tỳ nữ đứng nghe hắn nói, cân nhắc hơn nửa ngày mới thốt ra một câu, “Vậy nô tỳ, nô tỳ đi thỉnh đại phu cho phu nhân.”
“Mau đi.” Lý Đệ nói.
Một lúc này đã đủ cho Thẩm Nhiễm có cơ hội thở dốc.
Nói chuyện với kẻ như Lý Đệ, thật giả nửa nọ nửa kia mới là tốt nhất.
Thẩm Nhiễm đưa tay vuốt lại tóc mai, chậm rãi nói: “Ta biết tại sao ngươi đột nhiên muốn có hài tử.
Bốn năm qua ngươi đều không vội, bây giờ lại muốn, đơn giản là vì Trường Bình hầu đã trở lại, ngươi sợ Thái Tử thế lớn.”
Lý Đệ cười, “Tiếp tục.”
“Ở trong mắt ngươi, chỉ cần ta không cùng ngươi hòa li, Thái Tử sẽ không động vào Lý gia, ngươi chẳng qua chỉ muốn lợi dụng ta thôi......” Nói xong câu đó, Thẩm Nhiễm lại đỏ hốc mắt, nhìn ánh mắt ấy Lý Đệ khẳng định sẽ không tin tưởng Thẩm Nhiễm đối với hắn không có một chút tình cảm.
Nhưng nước mắt mỹ nhân cực kỳ có tính lừa gạt tính.
Đặc biệt giống như Thẩm Nhiễm, loại mỹ nhân khi tâm như tro tàn.
Lý Đệ nhìn Thẩm Nhiễm, tim thắt lại, “Nhiễm Nhiễm, nàng vì sao không tin tưởng ta như vậy.
Vẫn là câu nói kia, hai ta ân ái bốn năm, sao tất cả đều có thể là giả được.”
Thẩm Nhiễm tháo châu thoa trên đầu xuống, tóc đen nhánh xoã tung, “Đừng ép ta, ta không giống ngươi, không có trái tim, Lý Đệ, ngươi cho ta một chút thời gian đi.”
Lý Đệ gật đầu, “Nghe nàng, bao lâu?”
Thẩm Nhiễm nghịch hạt châu trên tay, nhàn nhạt nói: “Chờ tới lúc Hà Uyển Như sinh hạ hài tử đi......”
- -Nhớ vào Wattpad đọc truyện để ủng hộ editor nèèèè!!!--
***
Thẩm Nhiễm lừa gạt Lý Đệ rời đi rồi, nàng ngồi trên giường, nhìn cánh tay tím thâm của mình, thất thần suy nghĩ hồi lâu.
Tuy nàng đã chặt đứt tâm tư cùng Lý gia đồng quy vu tận, nhưng điều này cũng không đại biểu nàng còn có thể làm phu thê với Lý Đệ.
Muốn nàng sinh hài tử cho hắn, chuyện này tuyệt không có khả năng.
Thẩm Nhiễm lập tức đi đến bên bàn, uống liên tục vài chén nước, chợt, nói với Thanh Lệ: “Ngày mai, chúng ta lại đi một chuyến tới dược đường ở thành phía đông.”
Thanh Lệ chần chờ nói: “Cô nương, chẳng lẽ người còn muốn......?”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm việc ngu ngốc.”
Cao giã thủy khởi*, Thẩm Nhiễm ngồi trên xe ngựa, đi tới thành phía đông.
Phu nhận của đại phu ở dược tứ nhận thức nàng, vừa thấy nàng tới liền vội khách khí nói: “Phu nhân tới rồi sao? Lần này phu nhân vẫn muốn biên soạn dược tập sao?”
Thẩm Nhiễm cười nói: “Còn thiếu mấy vị thuốc.”
“Còn thiếu vị nào?” Đại phu nói.
Thẩm Nhiễm cười lấy ra một tờ phương thuốc, đọc tên mấy vị, “Mấy thứ này.”
Đại phu cân thuốc, lấy tiền rồi giao cho Thẩm Nhiễm, “Nếu dược tập biên soạn xong, còn thỉnh phu nhân nhớ đưa cho lão phu nhìn qua một cái.”
“Nhất định.”
Thẩm Nhiễm xoay người đi ra ngoài, cùng lần trước giống nhau như đúc, lần lượt đi ba dược tứ, đưa ra yêu cầu y hệt, chỉ khác vị thuốc.
Nhưng nàng còn chưa rời khỏi dược đường cuối cùng chợt nghe có tiếng sấm vang lên, ầm vang một tiếng, mưa to như chút rơi trên mặt đất, tạo thành một mảnh sương mù mông lung.
“Lúc chúng ta ra cửa thời tiết còn tốt lắm mà, sao mới chốc lát lại đổ mưa như vậy rồi?” Thanh Lệ thở dài, “Cô nương, chúng ta không có dù.”
“Mưa to tới mau, đi cũng mau, chúng ta đợi một lát hãy đi ra ngoài, không sao đâu.” Thẩm Nhiễm nắm thật chặt bao dược liệu trong lồng ngực.
Thẩm Nhiễm nhìn mây đen dày đặc bên ngoài, không biết sao vì sao nàng đột nhiên cảm thấy có chút bất an, tim đập gia tốc.
Giống như muốn nghênh đón chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Nàng thở dài một hơi như không thể nghe thấy, lẩm bẩm nói: “Lần sau ra cửa nhất định phải xem ngày hoàng đạo mới được.”
Giọng nói vừa dứt, vừa vặn có một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt nàng, một nam nhân tay cầm dù chậm rãi đi tới.
Đồng tử Thẩm Nhiễm co rụt.
Dược liệu trên tay “Bịch” một tiếng rơi cả xuống đất.
Chu Thuật An, sao lại là hắn?
Rốt cuộc là thành Trường An này quá nhỏ, hay là nàng quá xui xẻo?
Nàng chỉ ghé qua dược tứ hai lần, thì cả hai lần đều gặp được hắn......!Quả thực là tà môn.
Thẩm Nhiễm không nhịn được chửi thầm: Sao cứ mỗi khi nàng muốn tính kế Lý Đệ, hắn đều đúng lúc xuất hiện vậy chứ! Chu Thuật An hắn chẳng lẽ chính là bùa hộ mệnh của Lý Đệ?
Thẩm Nhiễm vội xoay người lại nhặt, ước gì người này có thể nhanh chóng đi qua.
Nào biết Chu Thuật An lại mặt vô biểu tình ngồi xổm xuống, một phen đoạt lấy dược liệu trong tay Thẩm Nhiễm, sau đó đứng lên.
“Chu đại nhân!” Thẩm Nhiễm trợn tròn mắt.
Chu Thuật An phảng phất như không nghe được, chỉ chăm chăm xem xét, nhìn xong, đuôi lông mày hơi nhướn lên.
Tốt lắm, dù sao nàng còn có tiến bộ.
□□, ** dược(*), thuốc tuyệt tử, nửa đời sau của Lý Đệ cũng xem như có bảo đảm.
(*) Nguyên convert.
Chu Thuật An cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Hai mắt hắn thâm thúy, cốt cách trời sinh vừa sắc bén lại thanh tuyển, da trắng khoẻ mạnh, hầu kết lên xuống, khiến hắn có vẻ phá lệ thâm trầm.
Tâm Thẩm Nhiễm lo sợ bất an, sợ hắn chỉ cần không thoải mái sẽ lại bắt nàng tới Kinh Triệu phủ.
“Chu đại nhân.” Nàng vươn tay, “Ngài có thể trả dược liệu cho ta không?”
Thực rõ ràng, tiếng Chu đại nhân này so với tiếng trước đó đã mềm mại hơn nhiều.
Chu Thuật An nhìn thoáng qua phía dưới, ánh mắt chợt dừng trên phần xanh tím nổi bật trên cổ tay nàng.
Kết hợp với mấy loại dược nàng vừa mua được, không khó để đoán ra hôm qua hoặc ngày hôm trước, đã xảy ra chuyện gì.
Chu Thuật An trả dược lại cho nàng.
Dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe thấy, nói: “Là hắn làm?”
Ba chữ.
Lông mi Thẩm Nhiễm không thể kiềm chế được mà run rẩy, ngón tay mảnh khảnh dùng sức nắm chặt gốc cây dược liệu.
Dùng thanh âm cực nhẹ, nói: “Không liên quan tới Chu đại nhân.”
Thẩm Nhiễm không phải là một Thẩm Chân không rành thế sự.
Một nam nhân không hề có giao tình gì với Thẩm gia, một tam phẩm quan to quyền cao chức trọng vốn không nên đối với nàng có bất luận điều gì đặc biệt.
Chu Thuật An bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Thẩm Nhiễm, chợt, lại ám chỉ nhìn thoáng qua dược liệu trên tay Thẩm Nhiễm.
“Đa tạ Chu đại nhân.” Thẩm Nhiễm trịnh trọng nói.
“Lý phu nhân, đây là lần thứ hai.” Nói xong, Chu Thuật An đi ngang qua nàng.
Thẩm Nhiễm dầm mưa lớn rời khỏi dược tứ, nhắm mắt lại, thở phào một hơi, bước nhanh đi tới bên xe ngựa.
***
Phủ Kinh Triệu.
Sau giờ ngọ, Lục Yến đang cùng Lỗ tham quân tham thảo một án tử đồ tể giết người chưa thành nên phán thế nào liền thấy khuôn mặt Tôn Húc kinh hoảng (kinh hoàng+hoảng hốt) đi đến.
“Lục đại nhân, Lục đại nhân!” Tôn Húc khom người, đôi tay chống trên đầu gối, thở hồng hộc nói.
“Tôn đại nhân đây là làm sao vậy?” Lục Yến nói.
Tôn Húc túm Lục Yến nói: “Lục đại nhân mau ra đây với ta, ta có lời muốn nói với ngài.”
Lục Yến không nhúc nhích, nhíu mày nói: “Nói cái gì mà không thể nói ở đây?”
Tôn Húc cho hắn một ánh mắt, lắc đầu, sau đó dùng tay che miệng, thấp giọng nói: “Việc này liên quan tới việc tư của ngài, vị ngài dưỡng ở bên ngoài kia, tối hôm qua đã xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt Lục Yến đột biến, “Không có khả năng.” Tối hôm qua Thẩm Chân ngủ ngon giấc như thế, sao có thể xảy ra chuyện?
Còn nữa, Tôn Húc căn bản không biết chuyện ở Trừng Uyển.
Tôn Húc nhìn hắn nói: “Sao lại không có khả năng?! Lục đại nhân, nếu ngài không muốn cùng ta ra ngoài nói, vậy ta có thể nói ngay tại chỗ này......”
Lục Yến liếm khóe miệng, cùng Tôn Húc ra cửa, nhíu mày nói: “Sao lại thế này?”
Tôn Húc vẻ mặt khó xử, “Đêm qua, Đằng Vương đi Bình Khang phường, uống nhiều quá, một hai phải bắt Vân Chi cô nương ra bồi, tú bà không đồng ý, nói Vân Chi cô nương chỉ hầu hạ một mình ngài......!Nhưng Đằng Vương gia hắn...!Lục đại nhân khẳng định còn hiểu rõ hơn ta đúng không, say ngập đầu rồi, nào còn quản được nhiều chuyện như vậy?”
Trái tim Lục Yến rơi xuống, thở ra một hơi, “Sau đó thì sao?”
“Hắn không chỉ đánh chết một vị ca cơ của Bình Khang phường, còn....!còn rạch một nhát lên mặt Vân Chi cô nương!”
Lục Yến nhàn nhạt nói: “Đã biết, ta sẽ tới đó một chuyến.”.