Ngày 5 tháng 6, phong cảnh tuyệt đẹp, thời tiết cũng rất tốt.
Sáng tinh mơ, Thành Nguyên đế đã cùng văn võ bá quan khởi hành, một đường ra roi thúc ngựa, đi về hướng Thanh Vân quan.
Lục Yến ngồi trên lưng ngựa trông về mộ sơn ở phía xa xa, núi rừng xanh mượt vô cùng vô tận, ngẫu nhiên có một hai con thỏ trắng chạy qua cây dương liễu, sức sống dạt dào, giống y hệt với cảnh trong mơ của hắn.
Sơn tước ríu rít kêu không ngừng, mọi người sôi nổi xuống ngựa.
Cửa lớn của Thanh Vân quan mở ra, xung quanh lâm vào một mảnh yên tĩnh, đế vương ra lệnh một tiếng, mấy nội thị lập tức giúp đỡ bày trận, Cát thiên sư dùng tay trái vuốt chòm râu, chậm rãi đi đến trung tâm đại điện.
Đúng lúc này, Trịnh kinh triệu che ngực, thẳng đơ ngơ ngác ngã quỵ xuống, hô hấp một tiếng lại yếu hơn một tiếng, cả khuôn mặt bị nghẹn xanh tím lại, giống như sắp ngừng thở......!Bốn phía thoáng chốc đã hoảng thành một đoàn.
Ánh mắt Lục Yến cứng lại.
Hai ngày nay thức ăn của Trịnh kinh triệu hắn đều phái người chú ý qua, cũng không thấy gì khác thường, nếu lúc này còn phát bệnh, vậy chỉ có thể thuyết minh Trịnh đại nhân xác thật có bệnh tim.
Lục Yến chuyển ánh mắt lên trên người Cát thiên sư.
Quả nhiên, Cát thiên sư đẩy một nội thị ra, đi đến trước mặt Trịnh kinh triệu, ngồi xổm xuống, bắt đầu ấn lên ngực Trịnh, ngay sau đó lại dán môi thổi khí, một lúc lâu sau, Trịnh kinh triệu chậm rãi mở bừng mắt.
Quan viên bốn phía đều trợn mắt há hốc mồm.
Ồn ào qua đi, Cát thiên sư liếc mắt nhìn đồng hồ nước một cái, ngay sau đó liền ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt, trong miệng yên lặng niệm cái gì đó.
Lục Yến không kiên nhẫn dùng ngón trỏ gõ bàn.
Sắp bắt đầu rồi.
Sau một lúc lâu, Thành Nguyên đế mở lời: “Không biết thiên sư nhìn ra cái gì rồi?”
“Bần đạo không dám vọng ngôn.”
Thành Nguyên đế nói: “Thiên sư cứ nói đừng ngại.”
Cát thiên sư nhíu mày lắc đầu, thở dài nói: “Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, Tấn Quốc có bốn đại kiếp nạn.” Xung quanh tức khắc truyền ra tiếng xôn xao, có người cười nhạo, có người nghi ngờ, cũng có người hít một ngụm khí lạnh.
Lục Yến ngẩng đầu, đối mắt với Chu Thuật An, sau đó lại nhìn quanh bốn phía, thấy được khóe miệng Lục hoàng tử hiện ý cười như có như không.
Những điểm kiếp trước hắn chưa từng chú ý tới, hiện tại càng lúc càng rõ ràng.
Sắc trời tối sầm, mưa gió sắp tới, Cát thiên sư đứng dậy, đạo bào run rẩy, đôi tay giơ cao, từng câu từng chữ nói: “Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, tháng sáu, Trường An thành sẽ bùng nổ một trận ôn dịch.”
Thanh âm lại lên cao, hô: “Tháng bảy, ven bờ Hoàng Hà sẽ phát sinh một đợt tai ương, lũ lụt lần này không thể so với dĩ vãng, một khi phát sinh, sẽ kéo dài tới mấy năm.”
“Tới tháng chín......”
Cát thiên sư còn chưa nói xong, Hồng ngự sử đã vỗ án đứng dựng lên, lớn tiếng cười nhạo, “Kế tiếp có phải ngươi còn muốn nói tháng chín đất Thục sẽ có còn một hồi địa chấn!”
Lời này vừa ra, đôi mắt Cát thiên sư rõ ràng hiện lên một tầng hoảng loạn, nện bước lảo đảo, “Ngươi, làm sao mà ngươi biết được!”
Ý cười trên mặt Thành Nguyên đế nháy mắt biến mất, khuôn mặt trầm xuống, thanh âm uy nghiêm vang lên: “Hồng ngự sử, sao khanh còn biết trắc vận mệnh quốc gia?”
Hồng ngự sử bước ra khỏi hàng, khom người nói: “Hồi bẩm bệ hạ, vi thần chỉ là một giới văn thần, tất nhiên là không dám xen vào việc vận mệnh quốc gia, nhưng người này! Thần dám khẳng định, hắn chẳng qua chỉ là phường bịp bợm giang hồ mà thôi!”
Thành Nguyên đế run run đuôi lông mày, nói: “Lời này là như thế nào?”
“Hôm qua tới giờ Mẹo Vi thần mới trở về nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy tiểu nhi trong nhà mở miệng lẩm bẩm mấy câu vị Cát thiên sư này vừa rồi trắc ‘Vận mệnh quốc gia’, thần tức khắc kinh hãi, ấu tử trong nhà chẳng qua mới bảy tuổi sao có thể nói ra những lời nói không ra thể thống gì như vậy được.
Thần lập tức phái người đi điều tra tưởng có thể ngăn chặn lời đồn đại, nhưng lời đồn giống như ôn dịch, một truyền mười, mười truyền trăm, căn bản phòng thể ngăn được, trước mắt, trong thành Trường An, chắc là không có ai không biết.”
Đủ loại quan lại châu đầu ghé tai, liên tục gật đầu tán thành, có rất nhiều người đều đã nghe nói việc này.
Thành Nguyên đế mạnh mẽ đập lên bàn, cả giận nói: “Vậy vì sao không chịu nói sớm!”
“Việc này kỳ quặc như vậy cần phải điều tra rõ, vi thần vốn định điều tra xong, ngày mai lâm triều sẽ bẩm báo với bệ hạ......”
Thành Nguyên đế chậm rãi nói: “Trẫm hỏi ngươi, lời đồn đãi này lúc ban đầu là truyền ra từ chỗ nào?”
Hồng ngự sử nói: “Thần chỉ biết ở cửa Nam Xích Địa Đàn có một vị Chu đạo sĩ mới tới, lời đồn đãi là truyền từ đó ra......!Còn lại, vẫn chưa điều tra rõ ràng.”
Nghe vậy, Cát thiên sư liên tục lui về phía sau, trong miệng lẩm bẩm nói: “Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.”
“Bệ hạ!” Cát thiên sư run giọng nói: “Lời vừa rồi bần đạo nói đều là ý tứ của trời cao, từng câu từng chữ đều là sự thật!”
“Đủ rồi!” Thành Nguyên đế nói với Chu Thuật An: “Người này yêu ngôn hoặc chúng, cố lộng huyền hư, tức khắc giải hắn vào ngục Đại Lý Tự, thi hành hình phạt treo cổ!”
Vừa nghe bốn chữ(*) “Hình phạt treo cổ”, trái tim Cát thiên sư “Thình thịch” một tiếng, lập tức quỳ gối trên mặt đất, “Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ! Bần đạo tuyệt không có nửa câu gian trá, bệ hạ có thể không tin lời thần nhưng chờ một thời gian, nếu tháng sáu kinh thành không có ôn dịch lan tràn, bệ hạ cứ việc lăng trì xử tử bần đạo, bần đạo tuyệt không dám hai lời.”
(*) Nguyên văn là hai chữ, có lẽ 'hình phạt treo cổ' trong tiếng trung là hai chữ chăng?
Hồng ngự sử cười nói: “Cho dù trong kinh thật sự có dịch bệnh vậy cũng là do Chu đạo sĩ ở Xích Địa Đàn trắc ra, không liên quan gì tới ngươi!”
Chu Thuật An đưa mắt ra hiệu cho Sở Nhất.
Sở Nhất tiến lên một bước, ấn Cát thiên sư ngã xuống đất, Cát thiên sư liều mạng giãy giụa, Sở Nhất đành phải dùng lực.
Phía trên đại điện truyền đến thanh âm xương cốt bị vặn sai vị trí, Cát thiên sư không ngừng kêu rên.
Sắc mặt Lục hoàng tử xanh mét, song quyền nắm chặt.
Phụ hoàng vốn đa nghi, việc này lan tràn, Cát thiên sư căn bản vô pháp lại lấy được tín nhiệm của đế vương nhưng cố tình mẫu hậu đã nói qua, người này là mấu chốt giúp hắn bước lên đại bảo.
Rơi vào đường cùng, Lục hoàng tử đành phải truyền cho Lý Đệ một tờ giấy.
Lý Đệ tay tiếp nhận, dùng tay áo ngăn trở, chậm rãi mở ra, hắn hít sâu một hơi, đứng dậy bước lên, “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng trên người người này có điểm đáng ngờ nên điều tra thoả đáng mới phải......!Vừa rồi hắn còn thi triển pháp thuật cứu Trịnh đại nhân một mạng.”
Lúc này, mọi người lại dời ánh mắt lên trên người Trịnh kinh triệu.
Trịnh kinh triệu cả đời là người kinh thành, còn là Thành Nguyên đế một tay đề bạt đi lên, làm quan đã nhiều năm, thanh liêm chính phái, nhất định sẽ không cùng mấy kẻ thích đi đường ngang ngõ tắt cấu kết với nhau.
“Đúng vậy!” Cát thiên sư cắn răng nói: “Các người nếu như không tin cứ việc gọi tên Chu thiên sư kia tới đây để bần đạo đối chất!”
Ánh mắt Lục Yến tối sầm lại.
Người này, quyết không thể cho hắn ta cơ hội mở miệng nói chuyện lần nữa.
Suy nghĩ một lúc, Lục Yến đứng dậy bước ra khỏi hàng, nhìn chằm chằm vào mắt Cát thiên sư, nói: “Ta chỉ hỏi một câu, những tiên đoán đó là hôm nay ngươi lập đàn mới trắc ra tới?” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ 'hôm nay'.
Cát thiên sư run rẩy môi dưới nói: “Tất nhiên.”
“Xác định?”
“Bần đạo xác định!” Cát thiên sư nuốt nước miếng nói: “Tiên đoán vừa rồi đều là tiên nhân dán bên tai ta nói!”
Lục Yến gật đầu, sau đó nói với Thành Nguyên đế: “Khởi bẩm bệ hạ, nếu những tiên đoán này tất cả đều trở thành sự thật, thần cho rằng, vị Chu đạo sĩ ở Xích Địa Đàn kia hiển nhiên đạo hạnh so với vị này còn cao thâm hơn, dù sao tiên đoán này cũng phải có thứ tự trước sau.”
Hồng ngự sử khinh thường nói: “Theo thần thấy, hắn ta chính là đồ vô sỉ, lấy tiên đoán của người khác chiếm làm của riêng!”
Cát thiên sư quýnh lên, vội vàng phản bác nói: “Ngươi mới là đồ vô sỉ! Chu đạo sĩ cái gì! Xích Địa Đàn cái gì! Tất cả đều là bậy bạ! Tiên đoán này ta đã sớm trắc ra vào lúc đầu năm!”
Mặt Lục Yến nghiêm nghị, nói: “Ta vừa mới hỏi ngươi những tiên đoán đó có phải ngươi hôm nay mới trắc ra không, ngươi đã đáp lại thế nào?”
Lời nói Cát thiên sư mâu thuẫn, người ở đây đều có thể nghe ra.
Đôi mắt Thành Nguyên đế híp lại, trong lúc nhất thời hận thấu mấy kẻ giả thần giả quỷ, nói với Chu Thuật An: “Còn chờ gì nữa, còn không mau áp giải xuống cho trẫm!”
Lý Đệ nắm chặt tay, còn muốn nói thêm lại cảm giác có người chạm nhẹ lên bờ vai hắn.
Hắn biết, Lục hoàng tử đây là kêu hắn không cần phải nhúng tay nữa.
Ngu ngốc thành như vậy, bị người ta nói mấy câu đã lộ tẩy, thật sự không thể nâng đỡ.
******
Sự việc hôm nay nhanh chóng truyền vào trong cung, Hứa hoàng hậu đối với Lục hoàng tử nổi trận lôi đình, hất văng bát trà rơi đầy đất, ngón tay run rẩy nói: “Vì sao, vì sao con không giữ lại Cát Vận!”
Lục hoàng tử đứng dậy nói: “Mẫu hậu chỉ sợ là bị bóng đè! Hôm nay tình hình thế kia nhi tử làm sao có thể bảo vệ được! Trong Thanh Vân quan, mọi người công kích tập thể, trái một câu, phải một câu, ngoại trừ Hồng ngự sử là người Đông Cung còn lại đều là thần tử bệ hạ xem trọng! Nhi tử nói thêm một câu một chữ vậy chẳng khác nào nói với thế nhân Cát thiên sư này là nhi tử tìm tới!”
Đôi tay Hứa hoàng hậu xoa huyệt Thái Dương, thấp giọng lẩm bẩm, “Nhưng hắn không thể chết được, hắn thật sự không thể chết được.”
Lục hoàng tử cười, “Con thấy mẫu hậu tám phần đã bị người này lừa gạt!”
“Con thì biết cái gì!” Hứa hoàng hậu nói: “Thám tử của ta từ năm trước đã gặp được hắn, phát hiện người này cực kỳ lợi hại, chẳng những y thuật cao siêu, còn có thể đoán mệnh thiên hạ, thậm chí còn có thể chế ‘ địa lôi ’, Diệp Nhi, ‘ địa lôi ’ kia uy lực cực đại, một khi châm bạo, tối thiểu có thể khiến trăm người trọng thương, còn có.......”
“Đủ rồi!” Lục hoàng tử ngồi xuống bên cạnh Hứa hoàng hậu, “Nhi tử biết mẫu hậu làm hết thảy đều là vì con, nhưng mẫu hậu, nếu hắn thật sự có được bản lĩnh đoán được chuyện thiên hạ tại sao còn phải tới giúp con!”
Hứa hoàng hậu nói: “Cát Vận nếu không vào được cung, vậy con sẽ không ngừng trận giằng co với Đông Cung, phụ hoàng con......”
Lục hoàng tử thấp giọng nói: “Mẫu thân kiên nhẫn chờ đợi là được, chờ ôn dịch xuất hiện, sợ gì một cái Đông Cung? Người và con đều biết trận ôn dịch......” Vốn không phải là thiên tai.
******
Lúc đó sắc trời đã tối, trăng treo trên cao, mây mù xung quanh dày đặc lại xám xịt, nhìn không khỏi có chút trầm buồn.
Lục Yến hồi phủ, ngồi ở trên giường, đốt đèn, lâm vào trầm tư..