Đệ Nhất Nữ Phụng


Bên ngoài phủ Vệ, hai tên tùy tùng đánh đến nỗi tay tê cứng.

Trên mặt đất, đám nô tài của phủ Hầu nằm la liệt.

Trong đó, người bị đánh thảm nhất phải kể đến là mụ Lưu.

Di nương Ôn vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng lại không thể làm gì.

Bà có thể dùng đủ mọi thủ đoạn để đối phó với các thê thiếp của lão gia, nhưng lại không dám chọc giận ông.

Không có lão gia, bà chẳng là gì cả.

Đám đông đứng xem náo nhiệt cũng chưa tản đi, thậm chí còn chẳng ăn tối, chỉ ngồi đó để xem kịch vui.

Vừa xem vừa bàn tán, còn thú vị hơn cả ăn tối.

Một số bà thím còn cầm theo túi hạt dưa, vừa ăn vừa nhổ vỏ lên người đám nô tài của phủ Hầu, chẳng ai thèm quản.

Thì An Hạ bước đến bên Thì Thành Hiên, nhẹ giọng hỏi, "Phụ thân có muốn cùng con trở về phủ không?"

Thì Thành Hiên không cần nghĩ ngợi, đáp ngay, "Về, ta sẽ ngồi cùng xe với con về phủ."

Thực ra ông đang muốn tìm cơ hội hỏi xem liệu đại nhân Giang có tức giận vì chuyện này không, và liệu hành động của ông có khiến đại nhân Giang thay đổi ý định hay không.

Lần đầu tiên trong đời, hai cha con cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, oai phong trở về phủ, để lại di nương Ôn với gương mặt đầy uất ức và căm phẫn, như thể máu trong tim bà đang nhỏ giọt.

Nhưng bà còn chưa biết rằng, khi về phủ, bà sẽ phải đối mặt với hình phạt của lão phu nhân.

Nói về lão phu nhân, buổi chiều hôm ấy bà được thầy phong thủy Dương Huyền tiên sinh dỗ dành đến mức rất vui vẻ.

Bởi vì Dương Huyền tiên sinh tính toán và phát hiện rằng, nhị gia Thì Thành Hiên sắp được thăng chức, con đường quan lộ sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, một bước lên trời, trở thành quyền thần.

Lão phu nhân nghe thế vui mừng đến không khép được miệng.

Nỗi lo lớn nhất của bà chính là con trai bất tài, không thể đỡ đần gì được.

Nhưng Dương Huyền tiên sinh lại nói, nếu không phải vì trong gia đình xuất hiện biến số, thì nhị gia của phủ Hầu đã sớm thành danh rồi.

Không biết là ai đã cố tình thay đổi mệnh cách, ảnh hưởng đến phong thủy.

Người bình thường có thể không hiểu, nhưng lão phu nhân lại hiểu rõ nhất.

Bà hối hận đến ruột gan đều xanh rờn.

Vì lòng tham nhất thời mà bà đã gây nên sai lầm lớn.

Quả là nhặt được hạt vừng, mất hạt dưa hấu.

Bà không hề nghi ngờ gì, ngược lại càng tin tưởng Dương Huyền tiên sinh hơn.

Dù sao chuyện đổi cháu nội thứ xuất thành đích xuất rất bí mật, ít ai biết được.

Nếu không phải Dương Huyền tiên sinh tính toán ra thì là ai được chứ?

Thế nhưng đến xế chiều, sắc mặt Dương Huyền tiên sinh đột nhiên thay đổi, lông mày nhíu chặt, liên tục dùng la bàn để đo hướng.

Lão phu nhân không nhịn được, liền hỏi, "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"

Dương Huyền tiên sinh nhắm mắt như đang cảm nhận điều gì đó.

Một lúc sau, ông nổi giận vung tay áo, "Phủ Hầu đã không tin tưởng tại hạ, thì tại hạ sẽ rời đi."

Lão phu nhân choáng váng, chẳng phải lúc nãy còn đang trò chuyện vui vẻ sao?

Bà nhanh chóng khom lưng, vội vã giữ ông lại, "Tiên sinh sao lại nói vậy? Tiên sinh xin dừng bước, có chuyện gì từ từ nói!"

Dương Huyền tiên sinh mặt mày đen lại, "Trước đây ta đã dặn dò rất kỹ, rằng phải lập tức ngừng tang lễ, không được nhập vào tổ mộ, phải chôn ở núi Linh, trong phủ không được tự ý lập bàn thờ cúng.

Nhưng phủ Hầu đã hứa suông, ngoài miệng nói một đằng, sau lưng làm một nẻo.

Đến khi không linh nghiệm lại đổ lỗi cho ta tính toán không đúng, làm tổn hại đến danh tiếng của ta!"

Lão phu nhân vội vàng nói, "Cháu gái đích tôn của ta đúng là đã làm theo lời tiên sinh dặn, từng bước một đều không sơ suất!" Bà còn cam đoan, "Tiên sinh yên tâm, con bé làm việc luôn rất chu toàn."

Dương Huyền tiên sinh cười lạnh, giơ la bàn trong tay ra trước mặt bà, "Vậy tại hạ sẽ dẫn lão phu nhân đích thân xem xem, trong phủ này có thật sự làm đúng lời ta nói hay không! Đi theo ta!"

Nói xong, ông dẫn đầu ra khỏi viện Hà An, đi theo chỉ dẫn của la bàn.

Lão phu nhân mang theo một nhóm bà vú theo sau, vừa đi vừa dừng, đi mãi đi mãi, cuối cùng lại đến viện Tường Vi.

Kim la bàn rung lên dữ dội, cuối cùng dừng lại và chỉ thẳng vào trong viện.

Dương Huyền tiên sinh hỏi với vẻ mặt lạnh lùng, "Đây là viện của ai? Tại hạ có thể vào xem xét được không?"

Thông thường, viện của di nương trẻ tuổi không cho phép nam giới bước vào, nhưng với Dương Huyền tiên sinh thì chẳng có chuyện gì là không thể.

Lão phu nhân phất tay, "Tiên sinh không cần khách sáo, mời vào!"

Chỉ cần tìm ra kẻ phá hỏng phong thủy của phủ Hầu, thì dù có phải bán di nương đi cũng đáng.

Không ai quan trọng bằng tương lai của con trai bà!

Hơn nữa, đi đến đây, lão phu nhân đã biết rõ ai là người phá hoại chuyện tốt của bà.

Nếu bà ngăn cản Dương Huyền tiên sinh vào viện, chẳng phải là không tin tưởng ông sao? Đến lúc ông phất tay áo bỏ đi, bà sẽ không bao giờ mời ông trở lại được nữa.

Quả nhiên, khi bà theo Dương Huyền tiên sinh bước vào tiền sảnh bên trái, bà liền thấy trên bàn thờ đặt bài vị của Thì Vân Hưng, hương nến vẫn còn đang cháy rực.

Bên cạnh bàn thờ có hai tiểu nha hoàn đang trông coi, thấy lão phu nhân bước vào, lập tức cúi đầu, không dám thở mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui