Kiếp trước, Bắc Hồi là người theo nàng lâu nhất.
Đối với nàng, Bắc Hồi không phải là nha hoàn, cũng không phải là ma ma trong cung.
Mà là một người chị, thậm chí như người mẹ.
Bắc Hồi đã chịu đòn thay nàng, chịu roi thay nàng, còn bị kẹp gãy ngón tay; trong lãnh cung cùng nàng hứng gió lạnh, ăn cơm thiu, uống thuốc độc thay nàng đến hỏng giọng, sau đó mãi không thể nói chuyện được nữa.
Sau khi nàng nắm quyền tiền triều, điều khiển hậu cung, không ai dám chống lại nàng nữa, Bắc Hồi lại không chịu nổi cơn đau của cơ thể mà đau đớn đến chết trong vòng tay nàng.
Lúc cuối, Bắc Hồi cười và dùng khẩu hình miệng nói với nàng, “Cô nương, kiếp sau, ta vẫn sẽ hầu hạ cô.”
Nàng ấy không gọi nàng là “Thái hậu”, mà gọi là “Cô nương.”
Giống như lúc này, “Cô nương, thuốc đây rồi! Nhanh uống khi còn nóng.”
Thời An Hạ nhận lấy bát thuốc, nhăn mặt uống từng ngụm nhỏ cho hết.
Bắc Hồi đưa cho nàng một miếng mứt quả, đặt bên môi nàng, “Cô nương, há miệng nào.”
Thời An Hạ ăn miếng mứt, trong lòng ngọt ngào.
Nàng liền nắm lấy bàn tay ấm áp của Bắc Hồi không chịu buông, mắt đỏ hoe làm nũng, “Bắc Hồi tỷ tỷ, ta muốn ăn nữa.”
Bắc Hồi mỉm cười, lại lấy thêm một miếng mứt quả từ trong bình đưa vào miệng cô nương, “Đại phu dặn, thuốc này mỗi ngày ba lần, không được bỏ bữa, mới mau khỏi bệnh.”
Nam Yến ở bên cạnh cười khúc khích, có chút ghen tị vì Bắc Hồi được cô nương thân thiết như vậy.
Còn bốn người còn lại bọn họ đều mới được mua về phủ, nên vẫn chưa dám lắm lời.
Như Thời An Hạ, là tiểu thư đích nữ của hầu phủ, thân phận của mẫu thân lại tôn quý, nên trong viện thường có chín người hầu hạ.
Hai nha hoàn hạng nhất, lo việc ăn ở và hầu hạ hằng ngày.
Hai nha hoàn hạng nhì, lo việc trong phòng.
Hai nha hoàn hạng ba, lo các việc nặng như quét dọn trong sân.
Một nữ thị vệ, lo an toàn cho tiểu thư.
Còn có hai ma ma, một là quản sự ma ma của cả viện, người còn lại là nhũ mẫu, chăm sóc tiểu thư từ bé, giống như một người mẹ.
Nhưng tình cảnh của Thời An Hạ lại khá đặc biệt, hai tuổi đã thất lạc khỏi kinh thành, mãi đến khi mười hai tuổi mới được tìm lại, nên không có nhũ mẫu.
Thêm vào đó, Đường Sở Quân luôn cảm thấy có lỗi với đứa con gái này, nên đã sắp xếp bốn nha hoàn hạng nhất để hầu hạ nàng.
Bắc Hồi là người Thời An Hạ tự mình mang về.
Đông Lăng, Tây Nguyệt và Nam Yến đều do Đường Sở Quân đích thân chọn.
Trong đó, Đông Lăng biết chút võ
công, còn kiêm nhiệm cả chức nữ thị vệ.
Bắc Hồi kiêm luôn vai trò quản sự ma ma, lo hết mọi việc trong viện Hạ Thời.
Ngoài ra, Hồng Tước cũng là do Đường Sở Quân tặng.
Vì tuổi còn nhỏ, còn nhiều thứ phải học nên chỉ là nha hoàn hạng nhì.
Còn các nha hoàn khác đều do tiểu thiếp Ôn sắp xếp.
Trong số các nha hoàn hạng nhì còn có Lục Oanh, mấy ngày trước đã bị Thời An Hạ tìm cớ phạt ra ngoài viện quét dọn, hạ cấp cũng chỉ là chuyện trong vài ngày tới.
Còn hai nha hoàn hạng ba khác thì khá ít nói, không gây chuyện, cũng không phiền phức, tạm thời không có vấn đề gì.
Hiện nay trong viện Hạ Thời bỗng chốc xuất hiện năm ma ma, khiến nơi này có chút chật chội.
Nhưng vì để tiện việc hành sự nên chỉ đành tạm chịu đựng.
Năm ma ma này lần lượt quản lý từng nha hoàn: Sử ma ma, Trịnh ma ma, Vương ma ma, Đàm ma ma và Tằng ma ma tương ứng với Đông Lăng, Nam Yến, Tây Nguyệt, Bắc Hồi và Hồng Tước.
Thời An Hạ đã tìm hiểu qua, thân phận của năm ma ma này đều do đại thẩm nắm giữ, nhân phẩm đáng tin cậy.
Khi phủ Hộ Quốc công gặp khó khăn nhất, không có người, đại thẩm đã phải đến nhà mẹ đẻ là phủ Định Quốc công để điều người đến giúp, từ đó mới có thể ngang bằng với chủ mẫu hiện tại của phủ Hộ Quốc công.
Gia đình của năm ma ma này đều đã phục vụ trong phủ Định Quốc công từ đời này sang đời khác, trừ khi họ mắc lỗi nặng, bằng không họ sẽ không bao giờ làm ra hành động phản bội.