Thời Vân Khởi một lần nữa ngây người, cảm giác không đúng lại ùa về.
Trước đây, Thời An Hạ vẫn gọi anh là "Vân Khởi ca ca".
Chỉ cần thế thôi anh cũng đã thấy mãn nguyện.
Cô là đại tiểu thư đích xuất, vậy mà lại gọi một người con thứ hèn mọn như anh là "Vân Khởi ca ca".
Nhưng hôm nay, giọng nói ấy khác hẳn.
Tiếng "ca ca" ấy nghe thật êm tai, như thể họ là người một nhà.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, sống mũi anh đã cay cay.
Anh không xứng đáng! Một kẻ hèn mọn như anh làm sao xứng có một người mẹ và em gái tốt như vậy?
Thời Vân Khởi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt họ, “Vân Khởi bất tài, không cứu được Vân Hưng thiếu gia, thẹn với ân tình của mẫu thân.”
Mọi người đều nghĩ rằng chính anh đã cứu Thời An Hạ.
Nhưng chỉ mình anh biết rõ, khi anh nhảy xuống nước, thấy Thời An Hạ và Ngụy Thải Linh gần như bị nước cuốn đi, chính Thời An Hạ đã quyết đoán đẩy Ngụy Thải Linh về phía anh.
Người anh thực sự cứu là Ngụy Thải Linh.
Có lẽ mẹ vì lý do này mà đối xử tốt với anh…
Lúc này, Đường Sở Quân không cầm được nước mắt, trái tim bà đau đớn như muốn vỡ ra, bà muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời.
Thời An Hạ bước tới trước, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô ánh lên sự ấm áp, và chỉ bằng vài câu ngắn gọn đã lật mở sự thật bị giấu kín suốt mười sáu năm, “Ca ca, năm đó Ỷ di nương đã tráo đổi huynh và Thời Vân Hưng.
Huynh mới là anh trai ruột của muội, là con đích xuất của mẫu thân.
Thời Vân Hưng chỉ là kẻ mạo danh đã cướp đi cuộc đời của huynh.”
Trong đầu Thời Vân Khởi có gì đó vang lên ầm ầm, những vết thương mới cũ trên người đột nhiên nhói lên.
Anh nhìn về phía Đường Sở Quân với ánh mắt mơ hồ và khó tin, rồi lại nhìn về phía Thời An Hạ, đột nhiên ngã xuống, mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trên giường, trong phòng trống không.
Anh chỉ cần cử động một chút, cơn đau đã ập đến như thể cơ thể sắp nổ tung.
Anh không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Chỉ một tiếng ấy thôi cũng khiến người bên ngoài hoảng hốt.
Là Đường Sở Quân bưng bát thuốc bước vào, “Khởi nhi, con cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Con sốt cao suốt hai ngày, làm mẹ sợ muốn chết.”
“Mẫu thân…” Thời Vân Khởi ngây ngẩn nhìn người phụ nữ dịu dàng trước mắt, cảm giác như mình đang mơ một giấc mơ đẹp, “Con mơ thấy, mơ thấy…”
Anh không nói tiếp được, cảm thấy thật xấu hổ khi vì sợ không được chọn làm con đích xuất mà mơ rằng mình là con ruột của mẫu thân.
Đường Sở Quân cố nén nước mắt, đặt bát thuốc lên bàn nhỏ cạnh giường, bàn tay mảnh khảnh đặt lên trán con trai, “Khởi nhi, đó không phải là mơ.
Những gì muội muội nói đều là sự thật, con là con ruột của mẹ.”
Thời Vân Khởi tham lam nhìn ngắm gương mặt dịu dàng trước mắt, sợ rằng chỉ cần chớp mắt, mẫu thân sẽ lại biến thành người phụ nữ đáng sợ và hung ác kia.
Anh nhìn chăm chú đến mức tầm nhìn dần trở nên mờ ảo, nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Sở Quân cũng không thể kìm nén được nữa, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay con trai.
Giọng bà nghẹn ngào, khiến không khí càng thêm ảm đạm, “Khởi nhi, mẹ xin lỗi con.”
Một câu xin lỗi sao có thể bù đắp cho những tổn thương bao năm qua?
Bà đã không tròn trách nhiệm với con trai, cũng không tròn trách nhiệm với con gái.
Bà không phải là một người mẹ xứng đáng.
Chợt nhớ đến lời con gái đã nói trước đó.
Cô bảo, “Mẫu thân, chúng ta phải sống thật tốt cùng anh trai trong kiếp này.”
Hãy coi mười sáu năm đã qua là kiếp trước! Bà phải mạnh mẽ lên, bắt đầu từ lúc này, để bảo vệ con cái của mình.
Đường Sở Quân lau nước mắt, như thể vừa sống lại, một muỗng một muỗng đút thuốc cho con trai.
Thời Vân Khởi ngồi dậy, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Mẫu thân, con tự uống được.”
Đường Sở Quân không nói không rằng trừng mắt với anh, “Con đang bị thương, ngoan ngoãn uống thuốc đi.”
Thời Vân Khởi cúi đầu, ngoan ngoãn uống từng muỗng thuốc, vành tai đỏ bừng, nhưng khóe miệng thì không tài nào nén nổi nụ cười.
Nước mắt lại bất chợt trào ra, bắt đầu là tiếng nấc nghẹn ngào, rồi dần biến thành tiếng khóc nức nở.