Đệ Nhất Nương Tử FULL


Linh Vũ đứng chắp tay, phía sau lưng nàng ta chân trời đã bắt đầu tối dần một mảng mịt mờ.

Nàng đứng thẳng tắp, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn những nấc thang sâu thẳm, lập tức dừng ở trên người Nguyễn Lương Ngọc đi ra từ trong đó, chu sa như máu, biểu cảm âm trầm, khiến tâm trạng người nhìn cũng nặng nề đến khó hiểu.
“Một nửa dược liệu kia đâu? Ta không có nhiều thời gian dây dưa với cô.”Nguyễn Lương Ngọc vừa nhìn thấy Linh Vũ, liền mở miệng hỏi.
“Chẳng qua mới gặp một chút, đã sốt ruột khó nén như thế?” Mặt không biểu cảm Linh Vũ cứ thế mà cười, lập tức trào phúng, “Đúng là không ngờ rằng dễ dàng nhận ra như vậy, quả nhiên không hổ là một đôi uyên ương liều chết.”
Sắc mặt Nguyễn Lương Ngọc có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt và thần thái sáng láng nhìn nàng ta.

Trong mỗi tiếng nói hay mỗi động tác đều không có chút nào là mất thế thượng phong, “Uyên ương liều chết? Bốn chữ này đặt ở trên người ngươi, chỉ sợ càng thích hợp thêm.”
“Ngươi!” Linh Vũ giận dữ trừng mắt hắn, Nguyễn Lương Ngọc lại cười nhìn, tựa như thời điểm này chẳng hề chịu chút khống chế nào, Linh Vũ chỉ có thể dằn xuống cơn tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, “Hiện tại ta không so đo với ngươi, ngươi đã vội vàng như thế, vậy đêm nay đi, sau khi tắm thuốc, sẽ có được một nửa dược liệu.

Ta tin ngươi sẽ không mang tính mạng của mình ra đùa, ta sẽ để Tức Nhụ quan sát tình trạng của ngươi, nếu có nhu cầu gì thì cứ đưa ra, chỉ cần không quá phận, ta đều sẽ thỏa mãn ngươi.”
Nguyễn Lương Ngọc dùng ánh mắt buồn cười nhìn nàng, không nói gì, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn sẽ không đưa ra yêu cầu.

Nếu đưa ra sẽ chỉ càng làm Linh Vũ biết rõ nhược điểm của mình, nhược điểm hiện tại, có một cái đã đủ rồi.
Thấy hắn không nói một lời, Linh Vũ cũng chẳng buồn dây dưa nữa, chỉ phân phó thị nữ canh giữ cách đó không xa, “Các ngươi chăm sóc Nguyễn công tử thật tốt, nhất định phải đưa đến phòng, tuyệt đối không thể có một chút sơ sẩy nào.” Cái gọi là chiếu cố, hộ tống, thật ra cũng chỉ là cách nói khác của giám sát mà thôi, đối với chuyện này Nguyễn Lương Ngọc chưa bao giờ cố ý làm khó dễ, rất tự giác lập tức đi về phía phòng.
Huống hồ, mình hiện tại, thật buồn cười, ngoài trừ cái mạng này thì không còn cái gì có thể uy hiếp được Linh Vũ.
Mới chỉ một lúc, đã cảm thấy hao phí khí lực toàn thân, ngoài vui mừng thì lo lắng nhiều hơn.

Hiện tại hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức, bằng không cửa ải đêm nay thật sự sẽ rất thống khổ, rất gian nan.
Đêm đen như mực, đêm dài từ từ mà đến.
Căn phòng sa hoa thanh lịch, chăn gấm, giường Điêu Cừu mềm mại thoải mái, Đèn Chúc Ly đều là những vật hiếm có của thế gian, rèm châu ngọc sức, linh đinh rung động, âm thanh du dương tản ra khắp không trung.


Xa xa lại phảng phất truyền đến tiếng rên rỉ, bàn gỗ lê hoa bị dời đi đặt thùng gỗ trang bị đầy đủ nước ấm, phía quanh quẩn lượn lờ hơi nước.

Vị thuốc nồng đậm theo hơi nước lan tỏa ra ngoài, lần đầu khi mới ngửi vào cảm thấy có mùi thơm ngát, nhưng ngửi lâu lại cảm thấy ghét bỏ đến đáng sợ.
“Mùi vị này thật sự là càng ngày càng làm cho người ta ghê tởm.” Thần sắc Nguyễn Lương Ngọc nhàn nhã nửa nằm ở trên giường thoải mái mềm mại, bĩu môi ghét bỏ mở miệng, cứ như mấy thứ này đều không liên quan đến hắn.
Hắn nhìn Tức Nhụ từ trong một cái thùng gỗ tinh xảo lấy ra từng loại dược liệu, thần sắc hắn cực kì nghiêm cẩn, tựa như mỗi một vị dược liệu đều chính là tâm can bảo bối của hắn ta.

Nguyễn Lương Ngọc không hiểu rõ về y thuật, đương nhiên cũng không biết trong mỗi một loại dược liệu thùng gỗ này đều đáng giá ngàn vàng.
Nghe vậy, Tức Nhụ đương nhiên giống như phùng mang trợn mắt, “Trong nghề thì dựa cửa nói, ngoài nghề thường đứng xem, Nguyễn công tử, lão hủ biết cậu kiến thức rộng rãi, không cần nói mát đâu.”
Nguyễn Lương Ngọc làm không nghe thấy, hắn vươn ngón tay ra, từ một bên giường êm lấy mấy quả nho, tao nhã lột vỏ, sau đó ném vào miệng nhai nhai, biểu hiện mùi vị không tệ.

Vì thế lộ ra biểu cảm vừa lòng, lại lấy một chùm đưa cho Tức Nhụ đang vội đến đầy đầu mồ hôi, “Ngươi muốn ăn không? Mùi vị tốt hơn so với mấy hôm trước, ngọt mọng nhiều nước.”
Tức Nhụ xiết chặt hộp gỗ, trừng cái người lười nhác nằm ở trên sạp, nam tử không biết sống chết.

Thân cũng ở giang hồ, sự tích về Nguyễn Lương Ngọc cũng nghe qua không ít, năm đó Vô Hoa thập nhị cung bị chính đạo tiêu diệt, lão còn từng âm thầm vui mừng.

Sau vài năm, Vô Hoa thập nhị cung lại lấy từ trong đống đổ nát tái sinh trở lại giang hồ, Nguyễn Lương Ngọc vì một nữ tử mà trong ngày trang chủ Lãm Khâu sơn trang đại hôn công khai khiêu khích.

Lúc đó giang hồ đầu đường cuối ngõ người người bàn tán, sau này ở đại hội võ lâm, hắn thậm chí may mắn đánh bại Cung Hách Liên.

Lại ở trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng trên giang hồ sẽ nổi lên một đợt tinh phong huyết vũ, thì lại lựa chọn cùng trang chủ Lãm Khâu sơn trang giao ước từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, có thể yên ổn vô sự.
Ánh mắt Nguyễn Lương Ngọc nhìn Tức Nhụ vừa phức tạp vừa tức giận, chậm rãi thu tay, bất đắc dĩ cười, “Tức Nhụ, y thuật ngươi cũng là tuyệt hảo, chẳng lẽ không biết công hiệu của thuốc này.


Ta cũng không thể khen ngợi thứ làm ta đau chết đi sống lại đúng không? Oán giận cũng không được sao?” Hắn nói xong liền nghiêm cẩn quan sát biểu cảm của Tức Nhụ, vừa lòng thấy ánh mắt đồng tình của đối phương, trước kia hắn cười nhạt xem thường, hiện tại không thể không lợi dụng một chút.
“Chuyện này… Ta cũng là vạn bất đắt dĩ…” Tức Nhụ nhất thời nghẹn lời.

Nếu không phải Linh Vũ từng có ân đối với lão, thân là người hành nghề y vạn lần không muốn làm chuyện thiếu đạo đức như thế.
Lão nhìn người mặc bạch y kia, nam tử này luôn nói chuyện với ngữ khí thoải mái có thể nói là phong hoa tuyệt đại.

Cho dù động tác bình thường nhất ở trên người hắn cũng trở nên siêu phàm thoát tục, trước đây lão vẫn luôn không hiểu vì sao nữ tử trên thế gian đều yêu Nguyễn Lương Ngọc nhưng lúc này đã có chút hiểu rõ.

Người này giống như là một loại gai độc, hấp dẫn người khác nhưng trong lúc vô tình sẽ làm người ta thương tích đầy mình, cho dù trong lúc sinh tử cũng có thể như gió cuộn mây trôi, chỉ cần như vậy thôi thì thế gian cũng ít có người có thể làm được.
“Tất nhiên ta biết.” Nguyễn Lương Ngọc hơi cúi đầu, làm biểu hiện của mình càng thêm ưu thương một chút.

Trải qua nhiều ngày, hắn cũng biết Tức Nhụ là người ăn mềm không ăn cứng.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ dốc toàn lực, chuyện lấy thân nuôi thuốc này cũng không phải chưa có tiền lệ, tỷ lệ sống sót cũng vẫn có.” Tức Nhụ không thích nhìn người khác mặt mày ảm đạm, hơn nữa người này tư sắc đẹp hơn cả nữ tử, cho dù là một câu nói bất đắc dĩ cũng làm cho người ta không hiểu sao không đành lòng.
Ánh mắt Nguyễn Lương Ngọc thê lương nhìn Tức Nhụ, tại góc lão ta không nhìn thấy hơi cong một chút khóe môi nhưng lập tức biến mất, nhanh chóng bước xuống sạp mềm đi đến bên cạnh Tức Nhụ, dùng giọng điệu vừa phiền muộn vừa tuyệt vọng hỏi lão, “Tức Nhụ, ngươi từng nói với ta, nếu ta không chết, qua mười ngày nữa thuốc này sẽ thành công.”
“Quả thật như thế.” Tức Nhụ gật đầu, cho rằng Nguyễn Lương Ngọc lo lắng hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ, giọng điệu mềm hơn hẳn, “Ngươi yên tâm, chỉ cần sống qua được mười ngày này, ngươi sẽ không gặp vấn đề gì nữa.”
“Việc này ngươi đã nói cho Linh Vũ chưa?”
Tức Nhụ nghi hoặc nhìn hắn, cũng không nghĩ nhiều, “Còn chưa nói, ta đang định bẩm báo đấy.”
Lúc trước không thấy Tô Thất Thất đến, Nguyễn Lương Ngọc vẫn không có quyết định, nhưng bây giờ, một khắc cũng không chần chờ.

Hắn bỗng nhiên quỳ mạnh trên mặt đất, ngay trước mặt Tức Nhụ.

Chuyện này đối với hắn mà nói là một chuyện rất khó khăn, từ nhỏ hắn luôn tâm cao khí ngạo, trừ sư phụ chưa từng quỳ trước bất kỳ ai, hắn luôn cảm thấy quỳ xuống là nhục nhã, thà chết còn hơn.

Khi đó, tất nhiên hắn không đoán được có ngày hôm nay, bây giờ hắn vì người kia, dù làm cái gì cũng được.
Đầu gối đụng trên mặt đất cũng không đau, nhưng trong lòng giống như có búa tạ đánh xuống, nặng trịch, có cảm giác hít thở không thông.
Tức Nhụ cũng giật nảy mình, thậm chí lập tức lui về sau một bước.

Cho dù Nguyễn Lương Ngọc bây giờ đã không thể làm gì được ai, lão vẫn sẽ không tự chủ được mà cảnh giác.

Hơn nữa, giang hồ đồn đãi Nguyễn Lương Ngọc tâm cao khí ngạo, dù giết lầm người cũng sẽ không nói một câu xin lỗi, người như vậy bỗng nhiên quỳ trước mặt mình, lão ta không chỉ không có cảm giác thụ sủng nhược kinh, ngược lại càng lo lắng có chuyện xấu phát sinh.
“Tức tiên sinh, Nguyễn Lương Ngọc cả đời này chưa từng cầu xin người nào, nhưng bây giờ, ta cầu xin ngươi, vì ta mà kéo dài thêm 5 ngày.” Giọng hắn nghiêm túc chưa từng có, thần sắc Tức Nhụ cũng trở nên phức tạp, trong lúc suy tư lại nghe thấy Nguyễn Lương Ngọc chân thành thấp giọng nói, “Nếu sau này, ta chưa chết, chắc chắn báo đáp ân tình của ngươi.

Phàm là điều tiên sinh muốn, ta dù dốc sạch mọi thứ cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi.

Nếu ta chết, tiên sinh vẫn có thể báo tên của ta, Vô Hoa thập nhị cung sẽ trả ân tình này, từ nay về sau nhất định có thể che chở ngươi bình an vô sự.”
Tức Nhụ do dự một hồi, thái độ Nguyễn Lương Ngọc rất thành khẩn, hơn nữa người cao ngạo như hắn quỳ trên mặt đất cầu cứu mình, tất nhiên một lời hứa đáng giá ngàn vàng, điều kiện rất mê người.

Lão vốn không phải là người có dã tâm bừng bừng, hơn nữa cùng Khải Uyên điện vốn dĩ cũng không quá thân thiết, cũng xem như là có được cái mình muốn, “Ngươi muốn ta làm gì?” Nếu cũng không vi phạm những việc lão đã đồng ý với Linh Vũ, lão cũng không lý do cự tuyệt.
Nguyễn Lương Ngọc nghe vậy không khỏi thở phảo một hơi nhẹ nhõm, hắn biết Tức Nhụ nói câu này thì có nghĩa là lão đã đồng ý, “Mời tiên sinh nói với Linh Vũ, mười lăm ngày sau thuốc mới có thể thành.”
Việc hắn mong muốn, Tức Nhụ dễ dàng có thể làm được.
Rõ ràng cảm thấy khuất nhục, trong lòng vô cùng căm hận nhưng lại cam tâm tình nguyện.

Trong lòng còn chưa bắt đầu đấu tranh đã không muốn chùn bước, móng tay đâm vào lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới phát hiện máu thịt lẫn lộn.
Sơn động sâu không thấy đáy, phong cảnh bất biến, nhìn vào bên trong không thấy được cái gì, bóng tối vô tận, không có đủ sắc đủ dạng, không có phiền chán u uất.

Nhưng hôm nay không sao yên lòng nổi, sau khi Nguyễn Lương Ngọc rời khỏi Tô Thất Thất luôn suy nghĩ, hiện tại mình rốt cuộc có thể làm cái gì.

Nàng không phải chưa từng nghe qua lấy thân nuôi dược, nhưng đây là truyền thuyết thậm chí sư phụ, thậm chí Quỷ Y, cũng không dễ dàng dám thử phương pháp này.

Bởi vì nghe nói, cho nên luôn bị cảm giác sợ hãi mãnh liệt bao phủ, Nguyễn Lương Ngọc làm loại chuyện này là ngoài dự đoán của nàng, thậm chí hoàn toàn chưa từng nghĩ qua.

Khi nàng nhìn thấy người kia đã bị một cảm giác mừng như điên thay thế, nên lúc cảm nhận được nguy hiểm không sao cưỡng nổi, đã là lúc hắn rời đi.
Cho dù luôn nói không muốn hắn chết, nhưng thật sự chuyện có thể làm được lại quá ít, bây giờ mình muốn rời khỏi sơn động này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tô Thất Thất cảm thấy bất lực, bỗng nhiên nàng hối hận.

Ngay từ đầu nên đáp ứng Linh Vũ, nếu là mình luyện dược, nàng ta cũng sẽ không đi tìm Nguyễn Lương Ngọc, lại càng không làm hắn liên lụy đến chuyện này, dược được luyện ra thì cho dù có một thì sao chứ.

Mình chết, so với việc Nguyễn Lương Ngọc và mình cùng chết thì tốt hơn.
Càng nghĩ như thế, càng bị cảm giác tự trách bao phủ thật sâu, hận không thể quay ngược thời gian.
Đáng sợ nhất không phải là làm việc không chùn bước, liều lĩnh đâm đầu vào.

Mà cho dù ngươi có không chùn bước, có liều lĩnh thì cũng không làm được.
Tiếng bước chân hỗn độn, dồn dập từ xa đến gần, ở trong sơn động trống rỗng vọng lại, đột nhiên trở nên rõ ràng.

Tô Thất Thất như là ý thức được chuyện gì, mạnh mẽ đứng dậy, muốn lao ra nhưng thân thể bị xiềng xích ngăn cản, làm nàng không có cách nào tiến thêm bước nữa.
Bất an, rất bất an.

Tựa hồ sẽ có chuyện không hay sắp xảy ra, nàng không sao khống chế được tâm tình của bản thân, sau đó nghe thấy âm thanh ai đó lấy chìa khóa mở xích ra, trong bóng tối âm thanh kim loại lạnh như băng càng làm cho người ta tâm phiền ý loạn thêm.
“Mau đi theo ta, Nguyễn Lương Ngọc không kiên trì được.” Linh Vũ cũng không sao trấn tĩnh nổi, vừa mở xích sắt ra liền lôi Tô Thất Thất thi triển khinh công cấp tốc rời khỏi.
Trong nháy mắt, đầu óc Tô Thất Thất bỗng nhiên mờ mịt, nàng mới gặp Nguyễn Lương Ngọc không lâu, hắn còn tỉnh táo nói chuyện với mình, nói không sao cả.
Bây giờ, sao lại kiên trì không được rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận